"Lâm Chi Hạ, anh thích em, anh yêu em." Phó Hàn Xuyên nói năng có khí phách thốt ra ba chữ mấu chốt nhất, đuôi mắt anh nâng lên hỏi: "Anh nói như vậy, em có hiểu không?"
Hiểu rằng không phải một chút mà là rất rất nhiều, tình cảm đã sớm nồng đậm không thể phai.
Đối với Lâm Chi Hạ mà nói, tất cả những điều trước mắt cùng thanh âm bên tai giống như là ảo giác.
Nhưng rồi mọi thứ lại rõ ràng như vậy, rõ như ban ngày, là tồn tại chân thật nhất.
Đúng là Phó Hàn Xuyên tỏ tình với cô.
Rõ ràng… rõ ràng ngày hôm qua cô còn hy vọng Phó Hàn Xuyên có thể thích cô, hôm nay thế nhưng lại nghe được lời tỏ tình triền miên như vậy.
Vui sướng thật lớn từ đáy lòng Lâm Chi Hạ dâng lên, nhắm thẳng đến hốc mắt của cô. Khẩn trương, hưng phấn, vui sướng tất cả đều hóa thành nước mắt, rồi đột nhiên từ hốc mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nước mắt nóng ấm tích tụ lại trên người Phó Hàn Xuyên.
Môi Phó Hàn Xuyên giật giật, có chút dở khóc dở cười. Anh không màng đến dục vọng không có chỗ phát tiết của mình, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy người con gái yếu đuối.
Anh vỗ về sau lưng cô, ôn nhu nói: "Đồ ngốc, em khóc cái gì…"
Đồ ngốc…
Ngốc nghếch…
Lâm Chi Hạ có đôi khi sẽ nghe được Phó Hàn Xuyên mắng cô như vậy, nhưng ở trong nháy mắt này, cô mới chân chính hiểu ra bên trong câu từ đều chất chứa thân mật cùng sủng ái.
"Em… em là quá vui…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-tien-sinh-va-pho-phu-nhan/1032940/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.