Có lẽ cô đã có quyết định cho bản thân mình. Lục Vy cảm nhận cái bình yên cuối cùng trước khi ánh nắng tắt hẳn nhường chỗ cho màn đêm tối. Cuối cùng cô cũng hiểu ra dù là lựa chọn như nào thì đến cuối cùng người chịu đựng cũng sẽ là cô. Nếu không chọn mạo hiểm một lần làm sao cô có thẻ biết được trong một phần nghìn nhỏ bé đấy biết đâu cuộc sống này vẫn chưa quá tệ với cô.
- Được rồi chúng ta trở về thôi. Dùng cơm xong chị sẽ quay về Hứa gia.
Cô ngồi dậy rồi đứng lên trở về nhà của Tử Linh. Nó cũng đứng dậy, lưu luyến nhìn bầu trời đã tối rồi cũng theo chân cô trở về. Đây là lần đầu tiên cả hai dùng cơm với nhau và cũng là lần đầu cả hai lại hiểu nhau như vậy. Chỉ là một chút rau, một chút đậu cùng chén cơm nhỏ thôi nhưng lại khiến cô cảm động tới vậy. Có lẽ cô lại nhớ đến những ngày trước khi còn ở với mẹ Tô và chị hai cô cũng từng ăn những món ăn như vậy.
Sau khi dùng cơm cô giúp Tử Linh dọn nhà sạch sẽ rồi đưa thêm một chút tiền cho nó trang trải cuộc sống. Nếu đã giúp thì cũng phải giúp đến cùng cô cũng muốn nó có cuộc sống tốt hơn. Lục Vy sửa soạn rồi chuẩn bị ra về. Tử Linh cũng đi theo sau để tiễn cô.
- Trời tối sương xuống lạnh lắm, em vào nhà đi. Chị có thể tự về được nên đừng lo.
Cô quay lại mỉm cười nhìn nó. Có lẽ cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-thieu-phu-nhan-cua-anh-la-ai/2933651/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.