Vậy mà ông trời chớ trêu thay lại để hắn gặp lại cô ở bệnh viện hôm đó. Những tình cảm kia lại một lần nữa ùa về. Nhưng hắn sợ, hắn sợ cái tình cảm ấy nhiều hơn. Vì vậy hắn đã cố gắng né tránh cô nhưng cô lại luôn xuất hiện bên cạnh hắn. Phi Dạ, đời này hắn gặp cô là đúng nhưng thời điểm hắn gặp cô quá muộn. Hắn cũng không có dũng khí để bước đến bên cô, chỉ dám âm thầm yêu cô suốt ngần ấy năm. Anh yêu cô nhưng anh có chắc rằng anh là người yêu cô trước hay không ? Hắn đã yêu cô, yêu suốt mười chín năm trời.
Cứ ngỡ rằng hắn đã thực sự buông bỏ được cô nhưng khoảnh khắc chạm vào ánh mắt ấy hắn lại không nỡ. Thứ tình cảm này có lẽ phải mổ tim hắn ra mới có thể lấy được hết.
Phi Dạ nằm trên mặt sàn lạnh giá, vết thương đau đến đổ mồ hôi. Nhưng thứ mà hắn đau nhất lại là nơi tận cùng của trái tim. Hắn không biết nên làm sao mới đúng, hắn không biết hắn phải làm gì khi cảm xúc cứ lẫn lộn như vậy.
" Nếu như năm đó tôi không gặp em có lẽ bây giờ tôi đã có thể xuống tay với em. "
Hắn thả người nằm giữa căn phòng rộng lớn mà chỉ có một mình hắn. Cô luôn là một thứ gì đó ám ảnh hắn đến nỗi hắn không thể quên đi. Hắn càng muốn tránh xa cô thì cô lại tiến gần đến hắn.
- RC21, ông chủ cho gọi cậu.
Một tên áo đen đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-thieu-phu-nhan-cua-anh-la-ai/2933632/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.