Cô và chị cùng nghe một bản nhạc ở quán rồi cùng nhìn về thành phố tấp nập đông người qua. Những giai điệu du dương đưa hai người đi vào không gian riêng của mỗi người.
- Lục Vy, em có nhớ ngày trước chị cũng thường đưa em đi ăn kem mỗi lúc em buồn không ?
Chị bất giác lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa hai người. Cô mỉm cười gật đầu nhìn về phía cô bé nhỏ đang đi bên cạnh chị của mình tay cầm một que kem miệng mỉm cười tươi như ánh nắng ban mai.
- Em nhớ chứ, hồi đấy chị luôn là người dỗ dành em.
Chị mỉm cười thả lỏng người. Đối với chị bây giờ Lục Vy là thứ quý giá nhất mà mẹ Tô đã để lại cho chị. Và cô cũng là người thân duy nhất của chị trên cuộc đời này. Nếu như không phải cô là tiểu thư của Hứa gia thì có lẽ chị sẽ đem cô sang bên này rồi cho cô học ở đây. Chị sẽ đi làm nuôi cô và cứ thế mỗi ngày trôi qua thật bình yên.
- Em có trách mẹ không ? Về chuyện mẹ hay mắng em, trách phạt em.
Chị lên tiếng hỏi cô, câu hỏi này chị đã giữ rất lâu trong lòng nhưng chưa có cơ hội để nói ra. Cô cầm ly capuchino lên nhấp một ngụm rồi lắc đầu.
- Không, em không trách mẹ. Đến bây giờ thì em đã hiểu mẹ làm như vậy chỉ để rèn luyện cho em không được yếu đuối.
Có lẽ mẹ Tô đã biết sau này nhất định cô sẽ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-thieu-phu-nhan-cua-anh-la-ai/2933597/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.