Cô như không tin vào mắt mình nữa, thực sự cuộc sống của những người cô yêu thương đã trở nên tốt đẹp hơn. Họ không cần có cô cũng trở nên hạnh phúc, họ còn không nhớ rằng đã từng có một Tô Lục Vy xuất hiện trong cuộc đời của họ. Khung cảnh lại chuyển tiếp, nơi này là một nơi u tối và vô cùng lạnh lẽo. Khác hoàn toàn so với những khung cảnh trước mà cô đã nhìn thấy.
" Đây là nơi nào vậy ? "
Cô gái kia không trả lời cô chỉ lặng lẽ nhìn vào khoảng không tối tăm kia cho đến khi mẹ Tô xuất hiện. Cả người bà là những vết thương lớn, gương mặt gầy hốc hác, cơ thể chỉ còn là da bọc xương không có lấy một chút sức sống. Bà lặng lẽ cầm bức ảnh của ai đó lên rồi ôm vào lòng. Nước mắt giàn giụa rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
" Mẹ Tô, bà ấy đang cầm ảnh của ai vậy ? "
Cô nghiêng đầu hỏi rồi cố gắng nhìn xem người bà ấy thương nhớ là ai. Nhưng rồi khi nhìn thấy nó cô lại ngạc nhiên nhưng niềm đau nhanh chóng xen lẫn lấy lí trí của cô. Tấm ảnh mà bà đang cầm chính là hình ảnh của cô. Một bức ảnh cô ngày còn học cấp ba và một bức ảnh khi cô còn nhỏ.
" Mẹ... mẹ Tô... "
Lí trí không ngăn được dòng nước mắt rơi xuống, cô đưa tay với lấy bà nhưng bà lại ở quá xa. Rồi bất chợt hình ảnh đó vụt biết mất, cô gái kia quay lại nhìn cô rồi hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-thieu-phu-nhan-cua-anh-la-ai/2933590/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.