"Tô Dĩ Hinh, không ngờ nhiều năm không gặp anh lại mắc thêm căn bệnh tự luyến. Năm năm qua anh chưa từng nhìn lại lương tâm của mình hay sao? À mà tôi quên mất, người như anh thì làm gì có lương tâm mà cắn rứt. Người thân của tôi nói đều không sai, tôi với anh căn bản không xứng, tôi thấy Từ Tuyết Lâm rất xứng với anh, phế thải và cặn bã nằm chung một chỗ là vô cùng hợp lý."
Triệu An Nghiên không tiếc lời nặng nhẹ chồng cũ, khiến hắn ta tức đến đỏ mắt, âu cũng là do hắn tự mình chuốc lấy.
"Hiểu rõ rồi chứ? Tránh xa tôi ra nào, chồng cũ!"
Người phụ nữ nghiêng đầu, môi mỏng hơi nhếch, ánh mắt chưa từng lo sợ trước đối phương. Đúng lúc này có một nam phục vụ vô tình đi qua nên Tô Dĩ Hinh buộc lòng phải tránh ra.
"Anh sẽ xem như chưa từng nghe em nói gì, vì anh biết sâu trong tim em vẫn còn tồn tại hình bóng của anh. Trước đây em yêu anh nhiều như vậy thì đâu phải cứ nói quên là quên được. Chỉ cần em nói muốn, anh sẵn sàng đón em về nhà hưởng vinh hoa phú quý, vì bây giờ anh đã có tất cả trong tay, không còn lo thiếu ăn thiếu mặc như trước đây nữa."
Sau đó hắn ta lại không ngại ba hoa, nhưng sau cùng cũng chỉ nhận được nụ cười nửa miệng của Triệu An Nghiên, kèm một lời nhắn nhủ nho nhỏ:
"Chồng cũ à, xin anh tự trọng! Vì tôi đây không thích nhai lại đồ thừa thải đã từng nhổ ra."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-thieu-hao-hoa-nguyen-sung-tinh-si/2557456/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.