Phó Nhất Trác vừa tỉnh lại đã dáo dát tìm kiếm bóng dáng của người phụ nữ mình yêu, nhưng không thấy cô đâu nên anh liền muốn gượng người ngồi dậy, cũng may có Bành Thái Công kịp thời nhìn thấy nên đã lập tức ngăn cản.
"Cậu làm gì vậy? Vừa phẫu thuật xong, bác sĩ dặn vẫn chưa được ngồi dậy đâu."
"Nghiên Nghiên đâu rồi? Sao cô ấy không có ở đây?"
Vừa mở mắt ra đã tìm Triệu An Nghiên, câu đầu tiên mở miệng ra hỏi cũng là tìm Triệu An Nghiên, kể cả anh còn cau mày nên Bành Thái Công liền đáp:
"Công ty ở bên Anh có việc quan trọng đột xuất nên cô ấy phải sang đó một chuyến, trước khi đi An Nghiên đã gọi điện nhờ tôi tới chăm sóc cậu giúp cô ấy vài hôm."
Dù đã có được câu trả lời, nhưng người đàn ông ấy vẫn chưa chịu thư giãn đôi mày kiếm của mình.
Chuyện gì mà quan trọng đến mức không thể đợi anh tỉnh lại, nói một tiếng cho anh biết rồi đi không được sao? Đôi khi anh thật sự rất muốn biết bản thân anh đối với cô có chút quan trọng nào hay không? Vì dường như anh chưa bao giờ cảm thấy cô cần có anh, hay nghĩ đến cảm nhận của anh, dù chỉ là một chút.
Có khi nào anh sẽ giống mẹ mình năm xưa? Yêu hết lòng rồi lại nhận về tổn thương?
"Lấy điện thoại hộ tôi."
Sau vài phút im lặng, người đàn ông ấy chỉ nói vỏn vẹn một câu trầm thấp, lạnh nhạt. Biết tâm trạng anh không tốt nên Bành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-thieu-hao-hoa-nguyen-sung-tinh-si/2557354/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.