Một đêm dài lặng lẽ trôi qua, nhưng dường như Phó Nhất Trác chưa từng chợp mắt. Anh vẫn ngồi bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của người con gái anh yêu, cứ như sợ cô sẽ chạy đi mất.
Đến khi bình minh vừa ló dạng, cũng là lúc Triệu An Nghiên tỉnh lại sau một đêm dài mê man. Mi tâm vừa động mở, đập vào mắt cô đã là trần nhà trắng xóa, mùi thuốc sát trùng và cơ thể mệt mỏi, cùng bả vai đau đớn khiến cô bất giác cau mày.
"Em thấy trong người thế nào rồi?"
Giọng nói ấm áp, và bàn tay ai đó đang chạm vào gò má đã làm Triệu An Nghiên chú ý, khi cô nhìn xuống theo hướng bên tay trái của mình thì thấy người đàn ông cô yêu đang ngồi đó, anh dùng ánh mắt lo âu, yêu thương trao trọn cho cô.
Trái tim bé nhỏ bao lâu rồi lạnh lẽo, cô đơn, nay bỗng chốc đập rộn ràng trong lồng ngực như thể đã được hồi sinh.
"Còn mở mắt nhìn anh được là còn sống rồi."
Cô cười, mở miệng đáp lời tinh nghịch, hệt như mấy lần Phó Nhất Trác nói với cô, làm anh chỉ biết bật cười, nhưng vẫn không quên nghiêm mặt quở trách cô vài câu:
"Em giỏi lắm, dám tự mình nhảy vào mạo hiểm, lỡ không may xảy ra chuyện gì bất trắc thì sao đây?"
"Cùng lắm là mất mạng, cũng như mấy lần anh vì em mà mạo hiểm vậy đó."
Triệu An Nghiên phồng má trả lời, nhìn cô bây giờ trông đáng yêu vô cùng, chẳng còn lạnh lùng, kiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-thieu-hao-hoa-nguyen-sung-tinh-si/2557317/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.