*Reng reng reng...
Phó Nhất Trác bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, anh cau mày khó chịu, mắt vẫn nhắm và tay đang mò mẫm tìm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Khi đã cầm được đúng chiếc di động đang rung, Phó Nhất Trác chẳng buồn nhìn xem là ai gọi tới đã trực tiếp trượt qua trả lời cuộc gọi, giọng nói ngáy ngủ vang lên sau đó:
"A lô, mới sáng sớm đã gọi inh ỏi cái gì?"
[...]
Thấy đối phương im lặng, Phó Nhất Trác thoáng bực dọc khi giấc ngủ ngàn vàng của mình bị quấy rối, vốn đã định tắt máy thì đầu dây bên kia đã lên tiếng:
[Là ai đang giữ máy của Nghiên Nghiên đấy?]
Nghiên Nghiên? Giọng nói đang truyền tới là nữ? Ai đang giữ máy của Nghiên Nghiên?
Nghe xong câu hỏi, Phó Nhất Trác đột ngột bật người ngồi dậy như chiếc lò xo tự động, khiến Triệu An Nghiên đang trong lòng anh cũng chau mày, mơ màng tỉnh giấc.
"Chuyện gì vậy anh?"
"Hình...hình như là mẹ em gọi."
Phó Nhất Trác đưa điện thoại cho Triệu An Nghiên, lên tiếng trả lời cô với âm giọng nhỏ nhất. Và bấy giờ người phụ nữ ấy cũng tự giác ngồi dậy, suýt nữa làm lộ cả thân trên vẫn chưa mặc quần áo từ "trận chiến" đêm qua.
Một tay cô cầm chăn che thân, tay còn lại nhanh chóng cầm điện thoại kề lên tai:
"Mẹ...mẹ à? Là con Nghiên Nghiên đây ạ!"
[Ai vừa nghe điện thoại của con đấy?]
"Dạ đâu có ai đâu mẹ, vẫn là con đây. Chắc con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-thieu-hao-hoa-nguyen-sung-tinh-si/2557302/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.