Edit: Dờ
Trong giây lát, Tần Lệ không thể liên hệ chị dâu tương lai của cô với một cậu con trai, đặc biệt là khi nhìn thấy Thu Thu cột tóc đuôi ngựa dài tới cổ, cô cười khô khốc: "Con trai gì chứ..."
Biết người khác lần đầu nhìn Thu Thu sẽ nhận nhầm cậu thành con gái, Tần Sấm giải thích, "Ở Vân Nam bên kia không có thời gian đi cắt nên mới để dài như vậy."
Ai quan tâm Thu Thu tóc ngắn hay dài, Tần Lệ chỉ đang chờ Tần Sấm giải thích mà thôi.
Tần Sấm đưa tay đỡ sau lưng Thu Thu, "Thì con trai đó... Em ấy là con trai, người Lào nên không hiểu tiếng Trung..."
Không biết nên đáp gì, Tần Lệ và chồng lựa chọn im lặng. Tần Sấm tiếp tục: "Lần này về rồi không đi Vân Nam nữa."
Có thể sống yên ổn là tốt nhất, đừng nhìn cái nghề lái xe chạy tới chạy lui có vẻ rất vui, thực ra là một nghề có nhiều nguy hiểm.
May mắn thì được đi đường thành thị bằng phẳng, xui xẻo thì không biết phải lái vào tận ngóc ngách nào. Nếu trời còn mưa tuyết, đánh tay lái qua mười tám con đèo lầy lội chật hẹp, chẳng khác nào đánh cược mạng sống. Cheo leo trên vách núi không thể quay đầu, bên cạnh chính là vách đá cao ngàn mét, chỉ nghe thôi cũng không rét mà run.
Nhưng dù vậy, cũng chẳng liên quan gì đến chuyện anh trai cô đem một cậu trai về nhà.
Không khí vui vẻ vừa rồi bỗng trầm xuống, em gái Tần Sấm khó hiểu đánh giá Thu Thu. Cậu mơ hồ thấy bất an, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-phuong-thi-tinh/1322140/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.