Edit:Ninh Hinh "Đi trễ, trừ hai điểm." Cổng chính cao trung Bắc Thành, nam sinh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen,lạnh nhạt đặt bút viết xuống quyển sổ đỏ trong tay "Cao nhất ban ( 9) Phó Ngàn Tư". Phó Ngàn Tư giống như không hề quan tâm, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập vẻ đắc ý: "Kỷ Hàn Trình, hiện tại anh nhớ rõ rồi à." Kỷ Hàn Trình nhàn nhạt trả lời: "Một tuần đến trễ bốn lần, không muốn nhớ kỹ cũng khó." Phó Ngàn Tư cũng không tức giận, cô nhìn quanh bốn phía rồi mỉm cười ghé sát vào anh: " Dù sao em cũng là vị hôn thê của anh. Mua đồ còn có giảm giá, không phải anh cũng nên... khoan dung?" "Không phải không quan tâm đến việc bị trừ điểm sao?Tại sao bây giờ lại muốn mặc cả " Giọng nói không hề tạo cảm giác dí dỏm ngược lại còn lạnh nhạt như băng "Cũng sắp đến giờ vào tiết rồi." Phó Ngàn Tư bĩu môi,nhỏ giọng nói: "Hừm,ra vẻ lạnh lùng như vậy cho ai xem chứ?" "......" Cô xoay người rời đi, dư quang để lại bóng lưng lạnh lùng cùng váy đồng phục màu xanh bồng bềnh theo làn gió. "Chờ một chút." Kỷ Hàn Trình bỗng nhiên mở miệng. Phó Ngàn Tư sững sờ, chẳng lẽ Kỷ Hàn Trình, thay đổi suy nghĩ? Nghĩ như vậy, giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng anh: "Tự ý sửa đồng phục, trừ 10 điểm." Phó Ngàn Tư: "?" Mẹ anh, mắt cẩu sao:) Cô bước nhanh về phía Kỷ Hàn Trình, xoay xoay làn váy trước mặt: "Kỷ Hàn Trình, anh nhìn xem chỗ nào là sửa váy đồng phục?" "Làn váy, ngắn hơn bình thường hai cm." Kỷ Hàn Trình liếc mắt nhìn cô. "Anh nói bậy, đó là do chân,do chân dài hơn cho nên chiếc váy mới trông ngắn hơn." Phó Ngàn Tư nói xong còn giơ chân ra cho anh xem. Váy đồng phục cao trung vốn dĩ không quá dài, qua mấy lần sửa đổi làn váy cũng dần ngắn hơn. Lại nói nó cũng không ngắn đến mức gây mất thiện cảm, dưới lớp váy, đôi chân Phó Ngàn Tư cân xứng thon dài,cả người tràn ngập hương vị thiếu nữ. Kỷ Hàn Trình chỉ nhìn thoáng qua liền di chuyển tầm mắt đặt bút lạnh lùng viết vào quyển sổ đỏ nhưng tốc độ viết lại có vẻ nhanh hơn bình thường. Nhìn thấy anh như vậy,cô nghiêng đầu nghi ngờ "Không phải anh đang thẹn thùng đó chứ? Chỉ xem chân mà thôi, em còn chưa có lộ gì đâu." "Có phải thẹn thùng rồi không, sao lại không nói chuyện!" Kỷ Hàn Trình không trả lời, cô càng nghĩ càng cảm thấy đúng, vì vậy ý xấu nổi lên, mỉm cười nắm lấy tay anh ấn vào làn váy chính mình: "Có sửa hay không, chi bằng anh tự tay đo một chút?" Kỷ Hàn Trình không hề có chuẩn bị bị cô đột kích thành công. Anh càng muốn rút tay về thì cô lại càng giữ chặt. Trong lúc giằng co, không biết từ lúc nào Kỷ Hàn Trình lại biến từ khách thành chủ. Phó Ngàn Tư bị anh nắm chặt tay, lưng đập vào tường, cổ tay còn lại cũng bị anh nắm chặt đè lên đỉnh đầu, lúc này đột ngột vang lên một tiếng "tách". Phó Ngàn Tư quay đầu lại nhìn thấy một nam sinh đang cầm chiếc điện thoại trên tay. - - Tự nhiên lại mơ thấy "Váy đồng phục"! Hơn nữa còn là ngày kết hôn! Phó Ngàn Tư từ trên giường ngồi dậy, tức giận đến mức muốn lao đến đánh chết Kỷ Hàn Trình ngay bây giờ. Tất cả đều do anh đòi thêu "School skirt" trên váy cưới cho nên mới làm cô mơ lại ký ức ngày đó! Hơn nữa giấc mơ này, so với dĩ vãng còn thật hơn bao giờ hết. Trong giấc mơ, cô ấy là Phó Ngàn Tư, sau đó lại biến thành góc nhìn của thượng đế, hoàn toàn khôi phục lại những gì đã xảy ra. Chỉ là đoạn kết hơi bị xáo trộn, Phó Ngàn Tư nhớ rõ lúc ấy Kỷ Hàn Trình chỉ lạnh nhạt rời khỏi đó, cũng không có đem cô "Ấn ở trên tường giống như muốn hôn hôn" cái loại chuyện này. Cũng như cái người nam sinh paparazzi kia. Thật là, mơ thấy cái gì không nói lại mơ thấy điều này...... Lại còn muốn bổ não nhớ lại? Rốt cuộc cô ấy đang suy nghĩ cái gì?! Đúng lúc này, tiếng quản gia gõ cửa truyền đến: "Tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?" Ước chừng chuyên viên trang điểm đã đến, Phó Ngàn Tư nén lửa giận cùng ý niệm đào hôn trở về, nhìn thời gian, mặc áo choàng đi vào phòng tắm. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào bồn tắm rộng, mặt nước gợn sóng. Trong không khí, hương hoa anh đào yêu thích của cô bay lơ lửng khắp không gian. Ngâm toàn bộ cơ thể trong nước, nhàm chán mà chọc chọc lấy những bong bóng màu hồng đang nổi bồng bềnh trên mặt nước. Hiện tại không có người ngoài, hiếm khi đối diện với chính mình một lần: Nếu, nếu hôm nay giống như cô của chín năm trước, cô nhất định sẽ rất hạnh phúc. - - Tháng sáu ở Tây Ban Nha, biển xanh, nắng vàng không ngừng hạ xuống mặt nước. Vịnh Cotilla phía bắc, trên một hòn đảo riêng được bao bọc bởi biển, giờ đây không khí được bao phủ bởi các loài hoa từ khắp nơi trên thế giới, thậm chí trong không khí lúc này còn tràn ngập hương thơm của rất nhiều loại nước hoa cao cấp khác nhau. Người phục vụ trong bộ lễ phục đi tới đi lui, cẩn thận điều chỉnh lại tất cả mọi thứ,dù chỉ là một chi tiết nhỏ xíu cũng không bỏ qua. Trên tầng cao nhất của biệt thự, cách cửa sổ kính cong từ sàn đến trần, Phó Ngàn Tư mặc váy cưới, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh trên đảo một lúc. Không phải cô ấy muốn im lặng mà là bữa tiệc tối qua diễn ra khá muộn và hôm nay lại phải thức dậy từ rất sớm. Từ trang điểm đến tạo kiểu mất hơn sáu tiếng đồng hồ, thật sự là không còn sức lực để nhảy nhót. Bây giờ chỉ muốn hôn lễ này kết thúc càng nhanh càng tốt. - - Dù cho có ước cũng vô dụng, quá trình diễn ra hôn lễ đã được ấn định và sẽ không thể thay đổi. Phó Ngàn Tư tự an ủi bản thân: Dù sao thì mình cũng đã đặt rất nhiều váy cưới và lễ phục xinh đẹp, tất nhiên phải cố mặc hết chúng mới được. Có cái ý niệm này chống đỡ, tâm trạng không vui ban đầu cũng theo đó mà vui vẻ lên không ít. Rốt cuộc, không có cô gái nào lại không thích vẻ ngoài xinh đẹp của mình, nhất là khi cô ấy nhìn thấy sự ngạc nhiên không hề che giấu được thông qua ánh mắt của người khác. Sau đó, cô nhìn thấy Kỷ Hàn Trình. Ở cuối con đường hoa, người đàn ông cao lớn mặc một thân âu phục đứng trên bục thủy tinh phong thái xuất chúng, so với ngày xưa, thậm chí còn hơn rất nhiều. Vào thời điểm đó, bầu trời xanh thẳm, ánh nắng vàng nhạt hay những chú chim trắng đang bay lượn chung quanh. Trong cái nền chỉ có trong cổ tích, Kỷ Hàn Trình giống như chàng hoàng tử có trong giấc mơ của hàng ngàn cô gái. Nghĩ như vậy, Phó Ngàn Tư lắc đầu, từ ánh mắt người kia,cô đột nhiên có một ý niệm không ngừng lóe lên trong trí óc. Kỷ Hàn Trình hôm nay thật ôn nhu. Và có lẽ nó chỉ là... ảo giác do ánh hoàng hôn mang đến. Trên thảm hoa thật dài,cô bước từng bước về phía anh, đến bậc thang. Kỷ Hàn Trình tiến lên một bước, anh hơi cúi xuống, như một quý ông đưa tay cho cô. Dường như chuyện này không có trong kế hoạch. Phó Ngàn Tư hơi khó hiểu nhưng đã thấy anh nắm chặt lấy tay cô. Sau đó còn ghé vào bên tai thì thầm: "Tân hôn vui vẻ, hôm nay trông em thật đẹp.." - - Ban đêm, gió biển bên ngoài cửa sổ lẳng lặng xuyên vào trong phòng. Sau khi tắm xong, Phó Ngàn Tư mặc áo choàng tắm ngồi trước cửa sổ phòng tắm nhìn mặt nước mờ ảo dưới ánh trăng đằng xa. Sự mệt mỏi đã sớm được loại bỏ gần hết dưới tác dụng của nước và tinh dầu, và giờ đây cô đang phải đối mặt với một câu hỏi có chút xấu hổ: Sau khi kết thúc hôn lễ, có phải cũng đến lúc động phòng rồi không? Kỷ Hàn Trình đã đi vào phòng tắm trong phòng ngủ khác như thể anh không có kế hoạch gì cần xảy ra với cô. Phó Ngàn Tư thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi lại nghĩ, trong đêm tân hôn, để một cô gái vô cùng xinh đẹp tuyệt trần ở đây, người đàn ông bình thường sẽ làm gì? Là cô ấy bị lừa kết hôn? Hay là phương diện kia của anh có vấn đề? Những nghi ngờ và vướng mắc cứ nổi lên như bong bóng,và Phó Ngàn Tư không thể không có chút thất vọng. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói của người đàn ông: "Phó Ngàn Tư?" Tại sao anh ta lại đến đây? Phó Ngàn Tư hoảng sợ, hồi lâu sau mới trả lời: "Hả?" "Em vừa uống rượu, đừng ngâm lâu quá." Người đàn ông khẽ nhắc nhở. "Ồ, ra ngay..." Phó Ngàn Tư đáp trả, để không làm anh nghi ngờ, cô còn cố ý chọc vào nước trong bồn tắm. Sau đó nán lại một lúc,đem hết can đảm mở cửa bước ra ngoài. Kết quả, người đàn ông ngoài cửa đã biến mất từ lâu. Đi qua tủ kính đặt quần áo,đến giường ngủ rồi dừng chân ở ngoài ban công, thật sự không thấy bóng dáng Kỷ Hàn Trình đâu cả. Một cái dấu chấm hỏi lớn nhanh chóng hiện lên trong đầu Phó Ngàn Tư. Không phải người này vừa có ý quan tâm cô hay sao? Như vậy liền xong rồi? Hay là...... Anh ta có người ở bên ngoài, kết hôn chỉ là để ngụy trang? Sẽ không phải còn có oa oa ngoài kia chứ? Trong lúc nhất thời, những tình tiết từng thấy trước đây liên tục ập vào đầu cô ấy. Nằm trên giường lăn qua lộn lại rồi tự động biên tập lúc Kỷ Hàn Trình ở nước ngoài, lãng phí thời gian ăn chơi đàng điếm. Hiện tại chẳng lẽ còn tính toán tới chuyện "家里红/.旗不倒,外头彩旗飘飘? " Nghĩ cũng quá tốt rồi đi. Từ trên giường ngồi dậy, cô quyết định phải nói rõ mọi chuyện trong hôm nay. Hoặc là tuân thủ một số quy định đặt ra với nhau, hoặc là tuân thủ theo một cách khác. Dù sao,cô ấy cũng không muốn tự mình ở đây vắt óc suy nghĩ. Căn biệt thự nghỉ dưỡng của họ được thiết kế theo hình tròn, khi rời khỏi phòng ngủ chính, cô nhìn thấy ánh sáng yếu ớt chiếu vào phòng làm việc đối diện, quyết định đi một vòng dọc theo hành lang dài. Trong thư phòng, chỉ có một cái đèn đọc sách được bật. Kỷ Hàn Trình ngồi sau chiếc bàn lớn giống như đang rất bận xử lý công việc. Mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, cổ cũng không cài đầy đủ cúc áo, dáng vẻ vô cùng tùy ý thậm chí trên sống mũi cao thẳng còn đeo một cặp kính gọng vàng. Nhận ra có người đứng ở cửa, anh ngước mắt nhìn lên. Ánh mắt chạm vào nhau, Phó Ngàn Tư cảm thấy mình giống như con mồi mắc vào lưới, vòng đi vòng lại cũng đi sai đường. "Tại sao lại đến đây?" Anh đặt bút xuống, không nhanh không chậm mà nhìn cô chằm chằm. Rõ ràng đó là một câu hỏi hết sức bình thường nhưng lại khiến người ta có cảm giác rằng anh đã chờ đợi rất lâu. Phó Ngàn Tư có chút không nói nên lời: "Em......" Vừa rồi còn suy nghĩ một đống hiệp nghị vợ chồng, lúc này lại hoàn toàn trống rỗng. Cô ấy định nói gì? Nếu lúc này vào thẳng chủ đề thì có quá xấu hổ không? Đang còn mãi nghĩ ngợi, Kỷ Hàn Trình đã đứng dậy tiến về phía cô ấy. Màn đêm sắp chiếm đoạt căn phòng, mái tóc đen của người đàn ông trước mắt hơi ươn ướt qua loa rũ ở trước trán,vô tình lộ ra đôi mắt và đôi lông mày vô cùng điển trai. Áo sơ mi trắng như ẩn như hiện trong ánh đèn mờ ảo, càng nhìn càng cảm thấy cấm dục. Anh không nói lời nào, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng hôm nay lại đặc biệt cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Gọng mắt kính mạ vàng làm cô lập tức nhớ tới những tên cặn bã dưới lớp vẻ hiền lành nho nhã trong phim. "Em chỉ là muốn hỏi, chúng ta sau này sẽ giống như... một cuộc hôn nhân hình thức sao?" Thấy anh sắp đến gần, Phó Ngàn Tư theo bản năng lùi lại một bước. Kỷ Hàn Trình: "Hôn nhân hình thức?" Là anh thật sự không hiểu hay là cố ý không hiểu? Phó Ngàn Tư trong lòng nói thầm nhưng vẫn dịu dàng giải thích: "Chính là hữu danh vô thực. Anh chơi của anh, em chơi của em,là cái loại này." Giọng nói vừa rơi xuống, không khí trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết. Kỷ Hàn Trình giống nghe được một câu chuyện khá buồn cười, anh cười nhạt một tiếng. Lại nhìn cô một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Bà Kỷ, tôi chưa bao giờ định sẽ "tự ai nấy chơi " với em" Mặc dù giọng điệu nhẹ nhàng, nghe xong cũng không hề cảm thấy an tâm mà ngược lại ẩn ẩn còn có chút uy hiếp. "Cho nên hy vọng em cũng không có ý định này." Sống lưng Phó Ngàn Tư chợt lạnh, cô vô thức gật đầu phủ nhận: "Tấ... tất nhiên là không." "Vậy thì tốt rồi" Anh cúi người đến gần, giọng nói nhàn nhạt dán chặt bên tai cô "Đêm tân hôn, bà Kỷ hẳn là không có đam mê một mình phòng không gối chiếc đâu nhỉ." Tác giả có lời muốn nói: Tứ ca đêm nay không phải là người! ( nhanh chóng bịt mũi) Quên mất còn chuyện Tư bảo phát sinh trong mơ mới là phiên bản hiện thực, bởi vì mơ thấy quá nhiều lần cho nên mới bị cô ấy trộn lẫn →_→ Xem như song hướng yêu thầm,chính là kiểu ngọt văn, về sau cũng sẽ có góc nhìn của Tứ ca, mọi người sau này sẽ hiểu. Lời edit:À ừm, mọi người cũng biết rồi đó,Tấn Giang cấm nên ừm, ăn chay chung nhá^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]