Nghĩ đến đây, tâm tình Phó Ngàn Tư đột nhiên rất tốt.
Thật sự không khỏi bắt đầu nhớ lại một số kỉ niệm thời còn cao trung, chủ yếu là muốn tìm xem có manh mối nào để lại vừa đủ chứng minh rằng suy đoán của bản thân là hoàn toàn chính xác nhưng khi mới vừa nghĩ nghĩ đã bị Chu Mộc Địch trực tiếp đánh gãy: "Sao chị lại cười?"
Trông cô ấy kể chuyện rất buồn cười sao?
Tâm tình Phó Ngàn Tư lúc này rất tốt, thay vì cùng cô ấy bất hòa đem ra so đo, cô ngược lại còn chia sẻ một cách vô cùng nghiêm túc: "Kỷ Hàn Trình thật ra chưa từng nói mấy lời nào quá đáng với tôi cả"
Chu Mộc Địch: "......"
Cảm giác chị ta đắc ý đến mức cái đuôi muốn hướng thẳng lên trời luôn rồi!
Nói chuyện thì nói đi, nhất thiết phải bày ra bộ dạng như vậy làm gì chứ!
Win toàn thắng sao?
Hừ!
"Có ai mà đi rắc muối lên vết thương người khác như chị chứ." Chu Mộc Địch trừng mắt nhìn cô.
Phó Ngàn Tư: "Nhưng mà tôi không cảm nhận được cô đang đau lòng"
Chu Mộc Địch: "......"
Này cũng thật đúng là khó khăn, nói đau lòng cũng không được mà nói không đau lòng cũng không xong.
Mà kỳ thực bản thân cô ấy đối với chuyện này hình như cũng không đau lòng cho lắm.
Nhớ lúc ấy, mỗi lần gặp Phó Ngàn Tư, trong lòng cô đều nghĩ "Phó Ngàn Tư đáng ghét như vậy,tại sao anh Hàn Trình còn muốn đối tốt với cô ta chứ"; nhưng bây giờ nhìn lại Phó Ngàn Tư, trong đầu cô ấy chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-ngan-tu-cua-ky-han-trinh/1180802/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.