Suốt nhiều ngày nhiều tháng Công chúa Đường Giai Tuệ chưa bao giờ ngừng tìm kiếm Hàn Lam Vũ.
Nàng vẫn kiên quyết ở lại Thành Trịnh Châu, cử người bới tung cả nơi này cũng phải tìm được nàng.
Sống thấy người chết phải thấy xác!
Dù hiện tại quân Man Di đã tạm thời lui binh nhưng vẫn là không nên mất đi phòng ngự cảnh giác, Đặng Dương sau khi liệt kê bao nhiêu tội lỗi cũng đã bị giải lên pháp trường hành quyết trước sự chứng kiến cả vô số bá tánh trong thành.
Hắn dù đã chết vẫn là không thể bù đắp được mất mát, tội lỗi vẫn là còn đó.
Mỗi ngày nàng đều đi đến bên vách núi đứng đó rất lâu, Đường Giai Tuệ không khóc vì vốn dĩ nàng không thể khóc được nữa.
Cơn đau này tệ đến nỗi đóng băng cả trái tim nàng lại, nàng không cười nói như xưa. Nhưng vẫn xinh đẹp diễm lệ, đẹp đến xao động con tim người nhìn thấy. Nếu gương mặt này có thêm nụ cười trên môi hẳn sẽ là giai nhân tuyệt sắc.
Nhưng thật không may nụ cười này đã bị một người lấy đi, phong ấn nó tận sâu trong lòng mãi mãi.
"Người nhìn xem, những vì sao đang phủ khắp con đường.
Người nghe xem, trông xa xăm có tiếng chuông gió khẽ động.
Người nơi đâu? Trong hồi ức nơi quãng thời gian ta lỡ làng.
Chuyện của đôi ta, bỏ lại trên biển xa xôi….
Người nhìn xem, ánh trăng sáng soi đến thế.
Người nghe thấy chăng, cô nương nhà ai đang hát.
Người trông xem, ánh sáng soi rọi nơi phương xa.
Ta vẫn mong, người có thể quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-ma-hoa-nhi-cua-nhi-cong-chua/466952/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.