Phải mất đến tận gần nửa tuần canh để Cẩn Mai có thể hấp thụ cũng như chấp nhận chuyện Hàn Lam Vũ thực sự không còn nhớ gì. 
Mặc dù rất khó tin nhưng vẫn là sự thật, ngôn từ của Hàn Lam Vũ nói cứ như trở thành một người hoàn toàn khác vậy. 
Cẩn Mai cẩn thận quan sát bên ngoài cũng đóng kín cửa mới trở lại đứng bên cạnh Lạc Nguyệt Dạ. 
Từ nãy giờ Lạc Nguyệt Dạ cứ mải miết săm soi hết bàn tay đến cơ thể trên người, lâu lâu còn nhe răng ra cười hề hề không biết đang suy nghĩ gì. 
Người ngoài nhìn vào cứ tưởng là tên ngốc! 
[Không lẽ thiếu gia bị bệnh nên giờ biến thành kẻ ngốc rồi] 
Cẩn Mai khẽ thở dài vài cái lắc lắc đầu như đang thương xót cho người vị chủ nhân trước mặt. 
Chỉ có mỗi Lạc Nguyệt Dạ mới hiểu rõ bản thân mình hoàn toàn tỉnh táo, việc bản thân có thể được di chuyển đi lại đã là một mong muốn xa với đối với cô. 
Nằm nhắm mắt trên giường bệnh 8 năm khiến Lạc Nguyệt Dạ dần như tuyệt vọng, cả cơ thể dù có muốn ra sao cũng không thể động đậy được dù chỉ một chút. 
Cất lại những cảm xúc cá nhân và suy nghĩ đang tuôn trào Lạc Nguyệt Dạ nghiêm mặt ngồi quay mặt sang phía Cẩn Mai hỏi rõ thân phận. 
"Được rồi, cô nói tiếp chuyện lúc nãy đi". 
Cẩn Mai có hơi ngập ngừng chút rồi cũng bắt đầu kể rõ đầu đuôi mọi chuyện! 
Từ đầu đến cuối Lạc Nguyệt Dạ đều chăm chú lắng nghe kỹ, không bỏ sót một chữ nào. 
Lâu lâu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-ma-hoa-nhi-cua-nhi-cong-chua/270168/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.