"Xế chiều hôm nay đi đâu vậy?" Trì Nam cắn miếng bí đao một cái rồi thuận miệng hỏi. 
Chu Phú ăn như hổ đói: "Đi tuần đường phố thôi. Ta chạy xong ba vòng về lại không thấy nàng nữa." 
Trì Nam giương mắt nhìn hắn một lát, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Chạy đủ ba vòng rồi?" 
Chu Phú chớp đôi con ngươi sáng long lanh, cố gắng nuốt đồ trong miệng xuống cổ họng, hơi uất ức nói: 
"Đủ rồi đủ rồi, lần tới ngàn vạn đừng bắt ta chạy nữa." 
"Vậy lần sau chàng còn tái phạm không?" Trì Nam rũ mí mắt xuống, hả hê hỏi. 
Chu Phú lại ăn một miếng thịt, đàng hoàng nói: "Ta. . . . . Tận lực. . . . . kiềm chế, nhưng nương tử à, có lúc ta kiềm chế không được, tất cả đềulà bởi vì nàng quá mê người thôi, nàng biết không?" 
"Khụ khụ khụkhụ." Trì Nam đang ăn canh, nghe Chu Phú công khai nói lời mập mờ trênbàn cơm, thật là kinh hãi, canh bị sặc trong phổi, rất là khó chịu. 
"Chàng... chàng nói nhăng gì đó?" 
Chu Phú cuống quít buông chén đũa xuống, vỗ lưng giúp nương tử, Trì Nam khỏe hơn chút rồi liếc Chu Phú một cái, oán giận nói. 
"Ta không có nói quàng, nương tử chưa từng thấy dáng vẻ mê tình của mình,quả thật. . . . Quả thật cực kỳ lẳng lơ." Chu Phú rót một ly nước choTrì Nam, thành thật nói. 
"Bậy." Trì Nam uống một ngụm nước, trợnmắt trừng Chu Phú càng nói càng quá. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Lại dámdùng từ 'lẳng lơ' để hình dung nàng, thật là quá đáng. 
Chu Phú nhìn mình vẻ mặt hơi cáu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-ma-gian-manh/88447/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.