Edit: ~ Nhi ~
Beta: Sulli
Chu Phú nhìn ra trung tâm đường lớn, thấy một người một ngựa đang thongthả đi tới. Người mặc áo trắng, ngựa cũng lông trắng, một cây thươngsáng bạc có dây tua đỏ đặt ở một bên bụng ngựa, uy phong lẫm liệt, sátkhí thong dong.
Người nọ tiêu sái ngồi trên lưng ngựa, mắt phượng hẹp dài hợp với khuônmặt nhọn, anh tuấn ôn nhu, quả nhiên là mỹ nam tử sáng sủa như mặt trờivà ánh trăng chiếu vào lòng, khiến người dễ chịu như gió thu. Hơn nữa,bên môi hắn luôn treo một nụ cười ẩn hiện, loại cười này, ví như cảnhxuân rực rỡ, ví như gió mùa hạ thổi qua, như sương tuyết trên hoa vàomùa đông, ưu thương như lá mùa thu, giống như đã hàm chứa tất cả nhữnggì tốt đẹp trên thế gian này, khiến người ta vừa thấy đã đánh mất tâmhồn. Trên trán hắn có một vết sẹo nhàn nhạt, như là vết đao, hoặc là vết roi, vô luận là vết tích gì cũng đều khiến ánh mắt hắn nhiều hơn vàiphần lạnh nhạt, xa cách với đời.
Đây là Phục Hổ thượng tướng anh hùng khiến nữ tử toàn thành điên cuồng,nam tử kính ngưỡng, trấn biên tướng quân An Dung. Không thể không nói,một nam tử như vậy đích thực có tư cách xuất động tướng sĩ phòng thủthành duy trì trật tự.
Sống sót qua sự điên cuồng và chà đạp của các thiếu nữ suốt một buổisáng, Chu Phú và các tướng sĩ thủ thành mới may mắn về tới được nha môn, lúc sắp ăn cơm thì bắt đầu có đồng liêu lần lượt nhìn Chu Phú bằng ánhmắt đồng tình, sau giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-ma-gian-manh/2856534/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.