Phụng lệnh triệu kiến, từ sáng sớm Minh Anh theo chân Tô thừa tướng đến trước Thái Minh điện chờ truyền gọi của hoàng thượng. Từ giờ dần cho đến tận giờ tỵ, nàng vừa đói vừa mỏi chân nhưng cũng không dám tỏ ra uể oải, cố gắng hết sức gồng lên chịu đựng. Trong lòng nàng thầm thán: "Trời ơi, con đuối! Hoàng thượng làm ơn! Ngài là vua cũng không cần quá mức chơi khăm người ta! Ngài muốn gặp người ta mà bắt người ta phải nhịn đói chờ ngài từ sớm đến trưa, một cái ghế nghỉ chân, một cốc nước cũng không cho. Thật là...đây là đi gặp vua hay là đi hành xác vậy?" 
Mặt trời đã lên chính ngọn, nắng gắt oi ả, nơi Minh Anh đứng lại là hành lang bên ngoài Thái Minh điện. Thái Minh điện là điện thường ngự của vua, là nơi phong thủy phương cương, thái dương hội tụ. Tuy rằng nói Thái Minh điện là cung điện trang trọng uy nghi nhất trong tất cả các cung điện nhưng đấy chỉ là nội đình bên trong, còn ở phía hành lang thì nắng chiếu chói chang, thật sự không ngoa là nơi qui tụ thu hút của bao nhiêu tia nắng rực rỡ nhất. Mồ hôi Minh Anh rớt ướt đẫm khắp mắt mũi. Vừa nóng vừa mệt, vừa đói vừa khát lại không thể dịch chuyển, không thể né tránh đi đâu. Minh Anh thầm mắng chính mình tại sao ngốc nghếch quá vẫn không quả quyết thử cãi thừa tướng một lần xem sao? Để nghe theo ngài ấy vào đây làm chi? Dù sao một khi có chuyện xảy ra, nàng mới chính là người tự gánh chịu tất cả. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-ma-gap-nan/2486775/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.