Sau một hồi được sơ cứu dưới diệu thủ của Nguyệt Tuyền nữ đại phu, rốt cuộc Minh Anh cũng hồi tỉnh. Phản ứng đầu tiên là nàng thở dài một tiếng, sau đó đáy mắt rơi lệ, cũng không nói một lời nào cả đã quay mặt vào trong ủy mị mà khóc. Lần đầu tiên, Nguyệt Tuyền gặp phải một bệnh nhân kì lạ đến vậy đấy, được cứu sống nhưng lại biểu hiện còn thê thảm hơn không thể sống như này?
Đương nhiên, với người này nàng nghĩ nàng đã hiểu nguyên do của nàng ấy. Không cần phải dài dòng lắm lời mệt mỏi, nàng lấy ra một viên thuốc đưa cho Minh Anh rồi nói:
- Lưu chưởng sứ xin dùng thuốc này, có thể giúp ngài nhuận khí sinh huyết, mau hồi phục thương tổn. Ngài cố gắng điều dưỡng. Nguyệt Tuyền thân là y nữ, chỉ biết cứu người, không bận tâm chuyện khác. Lưu chưởng sứ cũng không cần lo lắng. Dân nữ xin cáo lui!
Lúc này, Minh Anh mới nhìn lại nàng rồi cúi mặt lặng thinh, cũng không ngăn Nguyệt Tuyền rời đi, chỉ trầm mặc nhìn theo rồi lại thở dài ra. Thật ra, nàng không phải như Nguyệt Tuyền nghĩ khóc vì sợ bị lộ ra thân phận sẽ phạm tội khi quân. Nàng khóc là bởi vì nàng cảm thấy đau lòng, cảm thấy nội tâm tổn thương bởi vì quá thất vọng, sụp đổ thần tượng nữ thần trong lòng mà thôi. Nàng không thể nào ngờ được Vĩnh Ninh công chúa mà nàng tôn thờ, sùng bái bấy lâu thế nhưng có thể là một người tàn bạo, nhẫn tâm bằng mọi thủ đoạn tà ác nhất cũng phải dồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-ma-gap-nan/2486765/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.