Chương trước
Chương sau
Chỉ còn hai khắc nữa là đến giờ ngọ. Binh sĩ cai ngục bắt đầu đuổi người. Cũng không thể nán lại mãi, Chân Lộc cõng Thu Huyên, Nguyệt Tuyền và Chân Ny đi bên cạnh lưu luyến nhìn sang Lưu Kì Anh một lần sau cuối nữa.

Lúc đi ra đến của, binh sĩ giữ ngục còn cảnh giác bắt Chân Lộc quay lại cho hắn nhìn Thu Huyên một lượt. Chân Ny nóng nãy mới lên tiếng:

- Ngươi thử có người nhà bị xử tội tử xem có thể không đau lòng được sao? Ngươi thử là tỷ tỷ của ta đi xem ngươi có thể không ngất xỉu sao?

Tên giữ ngục cũng không muốn cùng nàng đôi co liền cho đi. Ở bên trong ngục Lưu Kì Anh ngước nhìn theo họ, ánh mắt thật dịu dàng và mềm mại. Nàng nhẹ nhàng nâng lấy chiếc khăn vải đã cũ nhàu, phai nhạt. Nhưng chính chiếc khăn này vào ngày ấy, lần đầu tiên gặp gỡ, nàng đã dùng nó lau mặt cho người ấy khi người ấy vừa bị đánh đến ngất xỉu.

"Công tử, Thu Huyên đi trước. Người ở lại nhất định phải bình an!"

- --------

Giờ ngọ đã qua, Vĩnh Ninh ở bên trong vẫn không ngừng dập đầu bái lạy. Nàng đã một ngày một đêm như thế, luôn miệng kêu khóc, thỉnh cầu phụ hoàng đại lượng khai ân.

Rốt cuộc, cửa lớn phủ công chúa cũng đã được giải phong. Vĩnh Ninh hào hển muốn đứng dậy chạy ra nhưng vì quỳ lạy đã lâu, chân mỏi lại đau, nàng vừa đứng lên liền tê tái mà té quỵ xuống. Nhờ có Thanh Nhi và Minh Hiến ở hai bên dìu nàng dậy. Thế nhưng lúc nàng đi ra được phía trước, cảnh tượng phía trước thật sự là một điều đả kích đau đớn kinh hồn.

Triệu Vinh toàn thân mặc huyền phục đi phía trước. Đằng sau là thủ hạ của hắn đẩy theo một cỗ xe, trên xe là một cỗ quan tài. Ánh mắt Triệu Vinh nặng nề rũ xuống. Vĩnh Ninh chết lặng. Nếu như không có Thanh Nhi và Minh Hiến, nàng thật sự đã không đứng nổi. Vĩnh Ninh vẫn đứng ở đó, toàn thân nàng run rẩy. Đầu tóc nàng rối bù, trán thì đẫm máu, trên môi vì lập cập cũng tự cắm vào răng mình tạo ra mấy vết tổn thương nứt nẻ. Nàng vẫn đứng chật vật như thế cho đến khi Thanh Nhi không chịu nổi, nhỏ giọng lên tiếng:

- Công chúa...

Vĩnh Ninh như vừa được đánh thức, nàng chụp lấy tay Thanh Nhi, khẩn cầu nói:

- Đưa bổn cung đến đó. Mau đưa bổn cung đến đó!



Nàng không tin đó là phò mã. Đó sẽ không thể nào là phò mã. Phò mã của nàng đã từng hứa sẽ không rời bỏ nàng. Phò mã sẽ không nuốt lời với nàng.

- Đó không phải là phò mã. Mau đưa ta đến xem! Đó không thể nào là phò mã. Phò mã sẽ không chết đâu. Không thể nào đâu!

- Vĩnh Ninh!

Triệu Vinh không chịu nổi nhìn thấy cảnh hoàng muội cuồng loạn kêu gào. Hắn bước đến nắm chặt hai vai Vĩnh Ninh lắc mạnh và nói to để trấn tỉnh nàng:

- Vĩnh Ninh, muội tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi! Phò mã hắn đi rồi! Hắn thật sự đã đi rồi!

Vĩnh Ninh ánh mắt thất hoảng, vội đẩy mạnh hắn ra và chạy đến bên quan tài ấy:

- Bổn cung không tin. Bổn cung nhất định phải nhìn thấy. Phò mã của bổn cung nhất định sẽ không chết. Các người đều muốn lừa gạt bổn cung. Đây nhất định không phải là phò mã!

"Xoẹt" một tiếng, nắp quan tài đã bị Vĩnh Ninh dùng hết sức đẩy ra được. Bên trong lập tức toát ra một mùi máu tươi tanh tưởi. Thanh Nhi và Minh Hiến đau lòng công chúa, lập tức chạy đến ôm giữ nàng, không cho nàng tận mắt nhìn thấy. Vĩnh Nĩnh càng muốn cương liệt phải nhìn thấy. Nàng mạnh bạo xô đẩy Thanh Nhi và Minh Hiến để tiến đến sát cỗ quan tài kia. Nàng không tin được. Phò mã của nàng vừa mới còn đây cùng nàng nói lời ân ái. Phò mã sẽ không thể nào lại chết. Phò mã nhất định sẽ không chết. Người bên trong nhất định không phải phò mã.

Vĩnh Ninh luôn tự ám thị với lòng như thế, nhất định không phải phò mã. Thế nhưng, khi một ánh mắt ghé vào. Bên trong là đôi mắt đã nhắm nhẹ nhàng và yên tĩnh trên khuôn mặt tuấn tú quen thuộc. Đôi mày, chóp mũi, bờ môi...Vĩnh Ninh thân thể vẫn đang run rẩy, hơi thở hổn hển, hồi lâu mà vẫn chưa nhận dạng được khuôn mặt ấy. Nàng giống như đang bị mờ mịt, tâm tư như đang cố tự mình trì trệ đi. Cho đến khi nàng di chuyển ánh mắt xuống bên dưới chiếc cổ kia. Chỗ kia tuy rằng đã được người của An Định vương cẩn thận xử lí nhưng màu máu đỏ chói loà cùng với vết đứt lìa không thể hàn gắn.

Vĩnh Ninh thét lên một tiếng kinh hoàng cùng cực sau đó lăn ra bất tỉnh.

Phò mã Lưu Kì Anh đã chết. Thủ cấp cũng do chính thủ hạ tin cậy của hoàng thượng kiểm chứng. Cuối cùng, lo lắng của Thuận Thái đế cũng có thể buông xuống. Ngài thả lỏng người ra long ỷ, ngửa cổ nuốt xuống một ngụm rượu thơm nồng. Thái tử chậm rãi tiến vào bên trong điện sau đó quỳ xuống:

- Phụ hoàng, nhi thần vô dụng. Không thể tìm thấy được gì ở chỗ Lưu Kì Anh cả.

Thuận Thái đế giống như đã biết trước kết quả, chỉ nhẹ khoát tay một cái. Thái tử đứng dậy tiến lên một bước đến cạnh Thuận Thái sau đó cúi đầu nói nhỏ:

- Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng tha thứ cho Vĩnh Ninh. Vĩnh Ninh muội ấy...muội ấy đã không còn nhìn thấy được nữa.

- -------

Tin tức ngũ phò mã Lưu Kì Anh bị trảm thủ. Vĩnh Ninh công chúa vì thương tiếc quá độ, cực hạn đả kích khiến đại não công chúa bị xuất huyết, di chứng là cả hai mắt đều đã mù loà. Hoàng đế vì như vậy mới buông tha cho phủ công chúa nhưng toàn bộ bổng lộc đều tước hết. Công chúa Vĩnh Ninh thật sự đã bị ghẻ lạnh trong hoàng thành.

Cũng trong lúc ấy, tại một miếu hoang. Chân Lộc, Chân Ny và Vũ Nguyệt Tuyền đang rất cấp bách. Ba người gấp gáp vác Thu Huyên đang mê man xuống đất. Đặt nàng nằm ngay ngắn sau đó lột bỏ lớp mặt nạ, để lộ ra dung mạo thật sự mới chính là Lưu Kì Anh. Vũ Nguyệt Tuyền và Chân Lộc lần lượt tự mình xem mạch cho Lưu Kì Anh. Nàng đang tốt như thế đột nhiên độc trùng lại phát tác, toàn thân đang tím tái, mạch đập gián đoạn, cả tròng mắt và vòm miệng đều bị độc công đã chuyển màu tím đen, tình trạng vô cùng nguy kịch.

- Tại sao đột nhiên độc trùng lại phát tác như vậy? Chúng ta còn chưa đi được bao xa. Thuốc giải cũng chưa chế được. Hoàng huynh à, làm sao đây?

Chân Lộc và Vũ Nguyệt Tuyền đều đang rất căng thẳng. Hai người cũng không biết nên làm sao. Tình trạng của Lưu Kì Anh chuyển xấu quá nhanh. Độc đã công đến lục phủ, nếu không kịp giải độc thì tính mạng sẽ không xong. Chẳng lẽ đây thật là số mạng của Lưu Kì Anh, kể cả Thu Huyên hi sinh, thoát được cảnh đầu lìa khỏi cổ cũng không thể qua nổi độc trùng này?



Nguyệt Tuyền dùng Mai Hoa châm thử mấy lần cũng đều vô hiệu. Độc trùng dịch chuyển khiến kinh mạch đảo loạn, khí huyết nhiễm độc, máu đều đổi màu đen. Nguyệt Tuyền cố hết sức cũng không sao chặn đứng được sức bộc phát cuồng bạo của độc trùng.

- Hết cách rồi!

Chân Lộc kêu lên một tiếng rồi chạy đến mở tay nãi ra, lấy liền ba lọ mang đến. Vũ Nguyệt Tuyền cảnh giác liền ngăn hắn:

- Ngươi muốn làm gì?

- Đã không còn cách nào khác, nếu như không thử nàng ấy sẽ chết.

Nguyệt Tuyền vẫn không có can đảm khi nghĩ đến bản chất của ba lọ thuốc đấy:

- Nhưng đó là kịch độc vô cùng độc.

Chân Lộc cũng hiểu. Nhưng tình huống mạng sống người kia chỉ còn trong tích tắc, hắn chỉ đành liều thử một lần.

- Lấy độc trị độc. Chỉ có thể hi vọng.

Nguyệt Tuyền không ngăn cản nữa, nhìn Chân Lộc đang trộn cả ba loại độc dược nguy hiểm sau đó đổ hết vào miệng Lưu Kì Anh mà Nguyệt Tuyền và Chân Ny chỉ đành biết nhắm mắt cắn môi. Phải biết triệu chứng khi trúng các loại độc dược sẽ phải chịu đau đớn quặn gan cắt ruột rất khủng khiếp. Lưu Kì Anh lại bị trúng cả độc trùng lẫn độc dược. Các nàng thật sự lo lắng, nàng ấy sẽ chịu đựng được nổi không?

Liền sau đó, các nàng nhìn thấy cơ thể Lưu Kì Anh có phản ứng. Trước tiên là co giật, sau đó là mắt mũi tai miệng đều chảy máu. Đây là phản ứng kịch độc công phát. Vũ Nguyệt Tuyền không thể nhìn nổi liền muốn xuất châm ngăn chặn luồng độc nhưng lại bị Chân Lộc ngăn cản. Nguyệt Tuyền kinh hãi nhìn Lưu Kì Anh bị độc hành hạ càng lúc càng trở nên kinh khủng hơn. Nàng đau xót không thôi nhưng lại không thể làm gì cho nàng ấy. Ở khoảnh khắc các nàng nghĩ rằng nghĩ rằng Lưu Kì Anh không xong rồi lại đột nhiên nghe nàng ấy lắp bắp nói ra mấy chữ "Đi Sở Nam."

Đi Sở Nam, là di nguyện của nàng ấy sao?

- ---------

Ba ngày sau, Thuận Thái đế đang trong lúc lâm triều đột nhiên lại cảm thấy trên đầu đau nhức, thân thể rã rời, bụng cũng nhộn nhạo sau đó đột nhiên thổ huyết rồi bất tỉnh. Thái y trong lại không cách nào tra ra bệnh trạng. Hoàng đế thật giống trúng độc nhưng dựa theo mạch tượng lại không hề trúng độc. Tình hình như thế cứ kéo dài nửa tháng, hoàng đế vẫn không tỉnh lại, triều đình đều giao cho thái tử. Thế là thái tử rất bận rộn. Cũng may có Phùng trắc phi luôn bên cạnh bầu bạn. Có khi thái tử mệt mỏi, nàng ấy còn giúp thái tử đọc tấu chương, cùng thái tử phân tích, thậm chí nàng còn có thể bắt chước được bút tích của thái tử để phê hồng. Việc này đến tai thái tử phi. Thái tử phi vội đi tìm hoàng hậu mách lại.

Lúc ấy, hoàng hậu đang chăm sóc Thuận Thái đế. Sau khi nghe thái tử phi nói xong, nàng chỉ điềm đạm đáp lại rằng sẽ nhắc nhở thái tử. Sau khi thái tử phi đi rồi, Thuận Thái đế chợt tỉnh và khẽ động đậy. Hoàng hậu mừng rỡ vội kêu truyền thái y. Thái y đến khám cho Thuận Thái đế xong, vui mừng bảo rằng bệnh trạng của hoàng đế vừa tốt lên. Thái y vừa rời đi để chuẩn bị thuốc thì đột nhiên Thuận Thái đế lại thổ huyết sau đó lại co giật giãy giụa hồi lâu thì tắt thở. Cả triều đình bàng hoàng không thể tin nổi. Bởi vì cái chết của hoàng thượng quá đột ngột và đầy nghi vấn, hoàng hậu lại là người duy nhất bên cạnh cho nên trong số quần lại phát sinh những lời đồn thổi linh tinh. Thái tử vì để tránh cho quần thần hiềm nghi cho nên đã đưa hoàng hậu đến Khưu Minh điện, ngoài mặt là nói vì hoàng đế cầu siêu nhưng thực tế là giam lỏng.

Sau đó, thái tử đăng cơ hiệu là Dương Minh đế. Thái tử phi được lập làm hậu, Phùng Ý Nhi cũng được phong là Phùng quý phi. Dương Minh đế bắt đầu cải cách triều ca, dần dần loại bỏ những người không thuận ý hắn. Thừa tướng tuy không còn can dự triều sự nhưng vẫn được trọng vọng, trong khi thái sư từ sau vụ việc cầu xin cho Lưu Kì Anh cũng đã bị Thuận Thái đế cấm túc. Sau khi Dương Minh đế đăng cơ ngài cũng xin từ quan, không muốn vào triều nữa. Dương Minh đế tha hồ chuyên quyền độc đoán, lập nên một thể chế toàn những kẻ a dua. Sau mấy tháng đăng cơ, triều đình dưới tay Dương Minh đế càng lúc càng sa sút. Các vị hiền thần can gián đều bị biếm chức hoặc bị sát hại. Còn lại cũng bị ghẻ lạnh, bị thất vọng cho nên cũng lần lần từ quan hồi hương. Triều đình đã không còn ai nói lời trái tai, Dương Minh đế cảm thấy đắc ý liền sa vào đoạ lạc và tửu sắc, cùng Phùng quý phi ngày đêm tổ chức những cuộc vui chơi mù mịt.

Lần đó, trong cung đột nhiên xảy ra hoả hoạn. Dương Minh đế còn mải mê bên mỹ nhân lại không biết rằng hoàng hậu của hắn và tiểu thái tử vừa mới hai tuổi đã bị vùi thân trong biển lửa. Sau đó, thái hậu đến quở trách, hắn cũng ra vẻ hối hận xót thương liền tự đóng cửa trong Thái Minh điện sám hối bảy ngày. Trong những ngày đó, Tô thừa tướng đã vào cung gặp Phùng quý phi. Phùng quý phi lúc này rất ra dáng một vị nương nương, không còn đơn thuần, xem trọng tình cảm như Đỗ Ngân Tiên của ngày trước. Nàng đứng cạnh bên Tô thừa tướng, mắt nhìn lên bầu trời, vẻ mặt điềm nhiên như nước.

- Thừa tướng lần này đã hài lòng?



Tô thừa tướng phá lên bật cười sau đó quay nhìn Phùng quý phi tán thưởng nói:

- Phùng nương nương quả nhiên làm việc quyết đoán, thật đáng nể phục. Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, nương nương đã có thể khiến cả triều đình điêu đứng, hoàng đế đảo điên. Bây giờ quyền lực thiên hạ đều nằm trong tay nương nương, bổn tướng thật lòng cảm thấy vô cùng phấn khởi.

Phùng quý phi hừ thầm trong lòng một tiếng, ngoài mặt lại khẽ cong môi, nhẹ nhàng nói:

- Như vậy, thừa tướng ngài cứ tiến hành bước tiếp theo. Ngài muốn thiên hạ của ngài. Bổn cung chỉ cần có thể cùng đám hoàng tộc họ Triệu tha hồ đùa bỡn.

Ánh mắt của Phùng quý phi lúc nói nên những lời này vô cùng lạnh lẽo, đủ biết nàng ấy trong lòng ngoan độc thật sự muốn hủy diệt hoàng gia. Tô thừa tướng nhàn nhạt cười cười. Lão biết nữ nhân này thật sự hận hoàng gia. Nếu không nàng cũng không thể lãnh tình độc thủ ra tay với một nữ nhân không chút ân oán cùng một trẻ còn chưa biết đi kia.

Khoảnh khắc khi Thuận Thái đế tuyên chỉ trảm thủ Lưu Kì Anh, phản ứng của Phùng quý phi đã khiến Tô thừa tướng chú ý. Chính vì thế lão đã tìm cách tiếp cận và hợp mưu cùng Phùng quý phi để đạt được mục đích.

Lúc này, Tô thừa tướng để vào tay Phùng quý phi một viên thuốc sau đó bộ dạng vui vẻ cả người thong thả ung dung vuốt râu mà rời đi. Đợi khi Tô thừa tướng đi xong, Phùng quý phi cũng ném bỏ đi viên thuốc. Nàng nhìn theo hướng đi của lão, khoé môi bật lên một tia khinh bỉ, nhàn nhạt nghiến răng:

- Đối với loại yêu đạo không có lương tri như ngươi mà cũng muốn được thiên hạ sao? Bổn cung dù cho đã hủy họ Triệu, cũng không để yêu đạo ngươi đắc ý.

Thừa tướng lên xe ngựa trở về phủ, nhưng chưa đi được bao lâu đột nhiên xe ngựa phát nổ. Tô thừa tướng cũng bị văng thành thịt vụn. Khi thủ hạ chạy đến báo tin với Phùng quý phi, Phùng quý phi chỉ buông một câu:

- Làm gì có chuyện Tô thừa tướng bị hại? Đó chỉ là một tên vô lại bị trời trừng phạt mà thôi. Truyền ý của bổn cung, Tô thừa tướng bởi vì tuổi cao, lao lực triều ca nên đã mãn phần trên giường bệnh. Triều đình ghi nhớ công đức, tổ chức quốc tang ba ngày cho thừa tướng. Còn vụ việc trong xe ngựa đó, tuyệt không được truyền ra bên ngoài.

Thủ hạ tiếp chỉ rời đi. Phùng quý phi mới đứng dậy, mặt hướng ra phương đông, ánh mắt rũ xuống xúc động lộ ra phần chân thật nhất của tâm tư:

- Đại nhân, Ngân Tiên đã hứa là sẽ trả thù cho ngài. Ngân Tiên đã làm được rồi. Không chỉ những kẻ đã trực tiếp hãm hại ngài, mà phàm là những ai liên quan đến ta cũng sẽ không bỏ sót. Ta muốn tất cả bọn chúng đều phải bồi táng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.