Đã một tuần sau đó.
Minh Anh vì không muốn phải bị xem là bệnh nhân tâm thần nên nàng buộc phải thoả hiệp, thừa nhận vừa qua nàng chỉ là có một giấc mơ sau chấn động khi bị té xuống giếng cổ kia. Ba mẹ nàng rốt cuộc cũng có thể nhẹ thở ra, an tâm đón nàng về nhà tịnh dưỡng. Minh Anh ngồi trong phòng vẫn không sao buông bỏ được những gì mình đã trải nghiệm. Thực đến như vậy, chi tiết rõ ràng đến như vậy sao lại chỉ có thể là mơ?
Nàng cũng không biết phải làm thế nào? Nói cũng không có ai tin. Nàng càng nghĩ càng không yên, càng lúc càng nhớ Vĩnh Ninh đến quay quắt không cách nào chịu nổi. Không làm thế nào được, nàng lại cầm bút vẽ vẽ lại dung mạo của Vinh Ninh. Nàng nhớ nàng ấy khủng khiếp. Nàng nhắm mắt, mở mắt, đi đứng ngồi nằm đều không thể gạt bỏ được bóng hình xinh đẹp ấy. Nàng nhớ đến mức đau đớn, vừa vẽ dung mạo nàng ấy vừa đưa tay ôm ngực nức nở mà khóc.
- Vĩnh Ninh, nàng nói cho ta biết đây không phải là mơ đi! Ta không phải mơ đâu! Ta nhớ nàng! Ta nhớ nàng không chịu nổi.
Rốt cuộc nàng cũng không vẽ được bức tranh đã ôm đầu gục nước mắt như mưa mà khóc. Vĩnh Ninh ở đằng sau nàng nhìn thấy. Nhìn thấy bức tranh nàng đang vẽ nàng ấy, cũng đã nghe rõ những lời tự tình tha thiết nhất.
- Phò mã, bổn cung ở đây! Bổn cung ở ngay cạnh ngươi. Ngươi đừng khóc!
Phò mã ở ngay trước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-ma-gap-nan/2486648/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.