Chương trước
Chương sau
Suy nghĩ cả một đêm.
Ta cũng không biết một đêm này đã trôi qua như thế nào, chỉ nhớ mang máng suốt một đêm đầu óc ta còn loạn hơn cả tương hồ. Mà càng nghĩ đầu ta càng muốn nổ tung, sau đó chỉ muốn đập đầu một cái. Nhưng cũng may, tuy loạn nhưng ít ra cũng có mục tiêu, giải quyết từng cái từng cái một, rốt cuộc đến khi trời sáng ta đã nghĩ ra được một cách.
Đó chính là tiểu Cửu phải chết.
Tất nhiên, ta sẽ không để nàng chết thật.
Là để cho Tam hoàng tử nghĩ rằng nàng đã chết, sau đó tự hắn sẽ chấp nhận cho tiểu Cửu xuất cung.
Nghĩ đến đây, đầu óc mệt mỏi suốt cả đêm của ta mới được bồi thường một chút. Thật ra để tạo một cái chết giả đối với ta mà nói là chuyện vô cùng đơn giản, bởi vì đó chính là một loại độc, hơn nữa từ rất lâu trước đây, ta đã từng nhìn thấy trong quyển độc kinh mà sư phụ cho ta. Ta nhớ lúc ấy khi nhìn thấy loại độc này ta còn nghĩ thầm cái tên ngu đần nào lại điều chế thứ này chứ, thật là rảnh rỗi mà.
Mà nay ta chỉ đành phải cười một tiếng cho qua, xem ra trên thế gian này đứa ngốc đó chính là ta.
Có điều nguyên liệu để điều chế loại độc này vô cùng khó tìm, có những thứ chỉ có trong Phò mã phủ, nơi luyện chế cũng chỉ có trong Phò mã phủ. Cho nên, có lẽ ta phải đến Phò mã phủ một chuyến.
Phò mã phủ không một bóng người có phải là cái bẫy hay không, ta không biết, nhưng ta cũng không còn cách nào khác.
Không thể chậm trễ một phút nào nữa cho nên ta chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút liền chuẩn bị để đến Phò mã phủ. Hôm nay ta mặc nam trang, bởi vì nếu như bị phát hiện, so với chuyện Tam hoàng tử biết Cửu phò mã đã quay về chung quy vẫn tốt hơn là phát hiện phò mã là nữ nhân.
Cứ như vậy mang theo thấp thỏm đến Phò mã phủ.
Hôm nay trong ngoài Phò mã phủ vẫn không một bóng người, nhưng ta vẫn không dám lơ là, suốt cả quãng đường ta vẫn sử dụng khinh công, chỉ trong một chốc lát là đã đến Dược các. Ta nhìn chung quanh cũng không thấy có động tĩnh gì, lúc này mới cẩn thận đi vào, sau đó đem nhẹ nhàng kép cánh cửa lại, tìm các loại dược liệu, bắt đầu luyện chế độc dược.
Ban đầu, ta còn lo lo lắng lắng thấp thỏm không yên, rất sợ có người xông đến. Dần dần, nỗi sợ hãi cũng lắng xuống. Xem ra Phò mã phủ này thật sự bị bỏ hoang. Tam hoàng tử cũng quá sơ ý rồi, để lại một nơi tốt như vậy cho ta, quả thật là nhất thời hồ đồ.
Chờ đến sắc trời sụp tối, rốt cuộc cũng đã luyện chế thành công giải dược.
Cầm viên thuốc đen như mực còn đang nóng ấm kia đặt trong lòng bàn tay, tâm tình của ta lúc này phức tạp không nói nên lời. Ban đầu lúc xem trong quyển độc kinh, ta nhớ thuốc này một khi uống vào sẽ không khác gì chết thật.
Chết! Cái cảm giác lúc chết. Ta cũng coi như là người đã chết một lần, tư vị này quả thật là không dễ chịu. Phải ủy khuất tiểu Cửu của ta một lần rồi.
Thôi!
Tình thế bắt buộc, lần này là chuyện cần thiết phải làm, chỉ là sau khi xong chuyện ta sẽ đến thỉnh tội với nàng, nàng muốn dùng roi đánh ta hay gì khác ta cũng sẽ thuận theo ý của nàng. Thở dài, sau đó đem viên thuốc bỏ vào một bình sứ, đậy kín nắp, lại đem toàn bộ dược phòng chỉnh đốn lại một phen. Lúc này mới lại cẩn thận rời khỏi Phò mã phủ.
Sắc trời bên ngoài cũng đã gần tối, khoản thời gian ta cùng Bát công chúa ấn hẹn gặp mặt cũng sắp đến.
Vì vậy, ta nhanh chóng chạy đến Bát Phò mã phủ.
Thành thật mà nói, so với tối hôm qua, hôm nay gặp Bát công chúa, ta ngược lại cẩn thận hơn rất nhiều, không phải là không tin nàng mà là không quá nắm chắc.
Đêm qua là ta đánh úp bất ngờ, nàng vì tính mạng cho nên mới nói cho ta tất cả. Nếu thật như ta nghĩ, như vậy hôm nay ta đi chuyến này chính là tự chui đầu vào rọ. Nhưng ta không còn biện pháp khác, ta chỉ có thể đánh cuộc, cược rằng Bát công chúa không phải là loại người như vậy.
Cũng may, ta đã thắng.
Bát công chúa đứng một mình trong lương đình chờ ta, thậm chí ngay cả nha hoàn cũng không mang theo.
Lúc nàng nhìn thấy ta, nụ cười thoáng chốc liền hiện lên, là nụ cười khi nhìn thấy hi vọng, nụ cười này không phải giả. Có lẽ cũng chính bởi vì nụ cười này cho nên ta hoàn toàn buông xuống tất cả đề phòng.
“Ngươi rốt cuộc đã đến!” Nàng bước đến chỗ ta.
Ta nhàn nhạt gật đầu.
“Sao rồi? Đã nghĩ ra cách rồi sao?”
“Ân.” Ta nói. “Ngày mai ngươi chỉ cần đi gặp tiểu Cửu, sau đó đưa thuốc trong bình cho nàng uống là được.” Vừa nói, ta vừa đem bình sứ đưa cho Bát công chúa.
Bát công chúa nhận lấy bình sứ, mở ra nhìn một chút, lại ngửi ngửi một cái, lúc này mới hỏi ta.
“Bên trong là cái gì?”
“Giả tử độc.”
Sắc mặt Bát công chúa cứng đờ, lẩm bẩm nói.
“Ngươi nói, muốn để tiểu Cửu giả chết.”
Ta gật đầu.
“Chỉ có như vậy tiểu Cửu mới có thể bình yên xuất cung.”
“Nhưng mà, đây là độc, thật sự sẽ không có chuyện gì chứ? Sẽ đau sao?”
Ta nhìn chằm chằm Bát công chúa không chớp mắt, vừa rồi từng lời từng lời của nàng, ánh mắt của nàng rõ ràng lộ ra khẩn trương cùng lo lắng. Ta nghĩ, có lẽ là do ta nhỏ nhen đa nghi. Có điều như vậy mới đúng, như vậy ta mới có thể yên tâm đem viên thuốc duy nhất giao cho nàng.
“Ngươi yên tâm đi, đây là độc là ta tự mình luyện chế. Còn đau đớn mà ngươi nói là chuyện không cách nào tránh khỏi. Nhưng ta nghĩ tiểu Cửu sẽ nguyện ý thử, nàng cũng nhất định sẽ vượt qua được.”
Nghe ta nói như vậy, sắc mặt Bát công chúa mới tốt lên một chút. Nàng dùng sức nắm chặt bình sứ trong tay, sau khi đã cất kỹ mới hỏi ta.
“Cụ thể nên làm như thế nào?”
“Ngày mai ngươi tìm thời gian thích hợp đến gặp tiểu Cửu một chuyến, đưa thuốc này cho nàng, nói với nàng uống trước khi ngủ. Đợi đến ngày hôm sau, ngươi lại đi gặp nàng lần nữa. Tiểu Cửu mấy ngày trước vẫn có bệnh mà không chịu chữa trị, bệnh lâu không chữa trị. Ta nghĩ Tam hoàng tử sẽ không nghi ngờ.”
"Vậy còn Thái y thì sao? Thái y có thể tra ra hay không?
“Về điểm này ngươi cứ yên tâm, chuyện không nắm chắc ta sẽ không làm. Thái y đa phần chỉ hiểu y lý, đối với những tiểu xảo độc dược này sẽ không phát hiện. Bọn hắn vì bảo vệ tính mạng tất nhiên sẽ nói giống những lời ta vừa nói.”
Bát công chúa nghe xong liền gật đầu, nhưng chân mày vẫn nhíu lại, nàng vẫn lo lắng sợ rằng sẽ xảy ra chuyện, cho nên nàng vẫn một mực suy nghĩ xem có chỗ sơ hở nào không. Ta đoán được suy nghĩ của nàng, cho nên cũng kiên nhẫn chờ nàng suy nghĩ, chờ nàng hỏi.
Cuối cùng, nàng tựa như nghĩ đến cái gì, vội vàng ngẩng đầu hỏi ta.
“Vậy sau khi tiểu Cửu trúng độc chúng ta phải làm gì? Muốn làm xong những chuyện đó ít nhất cũng phải năm bảy ngày. Tiểu Cửu ở nơi bị bịt kín như vậy, một thời gian dài thân thể muội ấy... Không được!”
Bát công chúa lắc đầu.
“Cách này của ngươi không thể thực hiện được, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy tiểu Cửu phải làm sao?”
Ta vỗ vỗ bả vai Bát công chúa, tỏ ý nàng yên tâm đừng nóng nảy, sau đó mới giải thích.
“Lúc trước Tam hoàng tử cho lục soát dưới vách núi nhưng không tìm thấy thi thể của ta, tất nhiên sẽ đoán ra ta còn sống. Ta nắm trong tay hổ phù, đối với hắn mà nói đây giống như ác mộng. Hắn muốn kiềm chế ta, tất nhiên phải dùng đến tiểu Cửu, cho nên chuyện này hắn nhất định sẽ bí mật tiến hành, nhanh chóng đem chuyện này xử lý xong sau đó giả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Bát công chúa bị những lời của ta đánh thức, bừng tỉnh hiểu ra.
“Cho nên đến lúc đó ngươi chỉ cần đem nơi táng tiểu Cửu nói cho ta. Ta sẽ đến đưa nàng về. Như vậy kế hoạch coi như đã thành công.”
“Nhưng mà...” Bát công chúa đột nhiên nói.
“Kế hoạch này rất tốt, nhưng mà dường như ngươi đã quên chuyện quan trọng nhất. Cũng đã một thời gian dài, bất luận ta dùng cách gì tiểu Cửu cũng không muốn gặp ta.”
Chuyện này càng dễ.
Ta bật cười.
“Đó là bởi vì nàng cho rằng ta đã chết, mà người gián tiếp hại chết ta chính là ngươi. Ngày mai ngươi chỉ cần sai một nha hoàn đi vào, nói cho tiểu Cửu ba chữ, nàng nhất định sẽ chủ động gặp ngươi.”
“Ba chữ gì?” Vẻ mặt Bát công chúa đầy hồ nghi.
“Lễ - Khất - Xảo.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.