Không đau một chút nào.
Ha!
Xem ta lại phát ngốc cái gì vậy. Chết rồi thì làm sao biết đau?
Nhưng mà hô hấp đúng là có chút khó khăn, chuyện gì xảy ra? Tuy rằng ta chưa từng chết, nhưng cảm giác nhất định cũng sẽ không phải như vậy.
Có lẽ... Ta vẫn chưa chết?
Những ý nghĩ này tất cả đều là trong lúc hôn mê vô thức hiện lên, trên thực tế nếu ý thức của ta đủ rõ ràng thì tất nhiên sẽ phát hiện rất nhiều bằng chứng chứng minh ta vẫn còn sống, mà quan trọng nhất chính là người đã chết làm sao có thể suy nghĩ nhiều giống ta được chứ.
Đến khi ta biết được mình vẫn còn sống cũng không biết là đã qua bao lâu.
Một ngày? Nửa ngày? Một giờ? Tóm lại cảm giác còn dài hơn so với mười năm.
Giờ phút này có vô vàng cảm xúc đang xuất hiện trong lòng mình, bởi vì ta vẫn chưa chết, chuyện này không biết là tốt hay xấu. Rơi từ trên vách núi cao như vậy cho dù là không chết nhưng toàn bộ cơ thể hoàn toàn không có một chút tri giác nào, có khả năng là đã tàn phế rồi cũng nên. Nếu thật sự như vậy, sau này ta làm sao có thể đối mặt với tiểu Cửu đây?
Có điều loại khả năng này quả thực không lớn, bởi vì hiện giờ ta căn bản không nhúc nhích được, cho dù cuối cùng ta không bị chết đói chết khát thì cũng bị người của Lữ Bách tìm ra rồi bị xiên như thịt nướng thôi.
Ta làm sao lại ra đến nông nỗi này.
Trong lòng than thở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-ma-cung-la-hoa-nhi/1402889/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.