Phương pháp này của ta vô cùng mạo hiểm, chỉ cần có một chút sơ suất, thực sự thời gian tử vong có thể sẽ còn nhanh hơn người trúng độc. Nhưng cũng không còn cách nào, phương thuốc ta chế ra xác thực có tỷ lệ thành công rất cao, hơn nữa người trúng độc vốn cũng nhất định phải chết, nếu là thật sự không được, sử dụng phương thuốc này, mặc dù trị không hết cho hắn, nhưng cũng có thể làm cho hắn không phải chịu giày vò.
Xú lão đầu kéo quai hàm suy nghĩ một lát, ta đoán hắn cũng có ý nghĩ giống như ta. Hồi lâu, mới thấy hắn ngẩn đầu, nhìn ta không chuyển mắt, ánh mắt toát ra một cỗ ý tứ ‘Thật sự là coi thường ngươi’.
Ta vừa thấy ánh mắt này của hắn, trên mặt liền vui vẻ, nháy mắt đắc ý vô cùng.
Ai ngờ lão nhân kia lại một cái tát vỗ vào trên đầu ta!
Hết sức choáng vàng! Ta ôm đầu cổ họng không phát ra được một chút âm thanh, đợi đến hai ba giây sau, mới hét lớn: “Ngươi đánh ta làm gì!”
“Ta đánh ngươi xem ta có phải đang nằm mơ hay không.”
“Ngươi!” Ta kêu to: “Nếu ngươi muốn biết tại sao không tự đánh mình đi!”
Xú lão đầu lơ đễnh, nói: “Cái đó đau lắm, ngươi là vãn bối, ngươi chịu đau là đúng rồi.”
...
Hắn thấy ta phản ứng kịch liệt như thế, cũng biết chính mình không phải đang nằm mơ. Nhưng biểu tình phức tạp trên mặt lại một chút cũng không biến mất. Có lẽ là cũng đã chấp nhận sự thật, hắn nhép nhép miệng nói: “Ngươi này nhất mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-ma-cung-la-hoa-nhi/1402836/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.