Vẽ tranh là đề tài Mạc Tiểu Vũ thích nhất, nhân lúc rỗi rãi Đoàn Hử Nghiên nói chuyện với cậu.
"Em thích vẽ hoa không?...... Ồ, thích vẽ chim hơn à...... À, cũng thích vẽ mây nữa, mây vẽ thế nào?"
Ngón tay Mạc Tiểu Vũ vẽ một đường lượn sóng trên bàn.
Đoàn Hử Nghiên nghiêm túc nhìn, "Mây là đường lượn sóng, vậy biển thì sao?"
Mạc Tiểu Vũ lại vẽ thêm mấy đường lượn sóng.
Đoàn Hử Nghiên là người rất kiên nhẫn, đôi khi Mạc Tiểu Vũ không hiểu ý mình nhưng anh vẫn nhẫn nại giải thích mấy lần hoặc lấy di động ra tìm ảnh cho cậu xem.
Sau một hồi trò chuyện, Đoàn Hử Nghiên phát hiện thật ra Mạc Tiểu Vũ không hề ngốc mà chỉ phản ứng khá chậm, cách nhìn nhận vấn đề không giống trẻ con mà cũng chẳng giống người lớn.
Cậu tò mò về chiếc đồng hồ của Đoàn Hử Nghiên, cảm thấy viên kim cương nhỏ xíu bên trong rất đẹp nhưng càng thích cây kim chỉ giờ hơn vì nó có màu xanh óng ánh như sao, khi chiếu vào mặt số, kim đồng hồ sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Bất tri bất giác hai người đã hàn huyên cả buổi chiều.
Đến khi chân trời bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, Mạc Tiểu Vũ mới sực nhớ mình đã ngồi đây tới tận chiều!
Chưa đi lượm chai nữa!
Đây quả thực là sấm sét giữa trời quang đối với Mạc Tiểu Vũ.
Thấy vẻ mặt bàng hoàng đờ đẫn của Mạc Tiểu Vũ, Đoàn Hử Nghiên vội an ủi cậu, "Không sao, giờ cổ trấn đâu có nhiều du khách, em có đi nhặt cũng chẳng được mấy chai đâu."
Mạc Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-hanh-vu/360845/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.