"Tiểu Vũ..."
Đoàn Hủ Nghiên đi về phía trước vài bước đi tới trước người Mạc Tiểu Vũ, lấy khăn tay mang theo bên người lau đi nước mắt trên mặt cậu, ôn nhu giải thích, "Hủ Nghiên không có tức giận, một chút cũng không có, Tiểu Vũ ngoan ngoãn như vậy, Hủ Nghiên sao lại tức giận? "
"Hủ Nghiên tức giận. Bà tức giận, chính là như vậy." - Mạc Tiểu Vũ bĩu môi khóc, nước mắt như thế nào cũng không chảy hết, không ngừng chảy từ khóe mắt chảy xuống.
Đoàn Hủ Nghiên á khẩu không nói nên lời, bởi vì hắn biết Mạc Tiểu Vũ nói bà không phải là bà lão ở homestay mà là bà nội của cậu.
Trong trí nhớ của Mạc Tiểu Vũ, lúc bà nội nằm trên giường không đi được, mỗi ngày đều "tức giận", mỗi ngày đều nói rất nhiều, giống như Đoạn Hủ Nghiên vừa rồi, muốn cậu làm cái này, muốn cậu làm cái kia.
Mãi cho đến một ngày, bà nội nằm trên giường không nói lời nào, mặc kệ cậu gọi bà như thế nào bà cũng không để ý tới cậu, Mạc Tiểu Vũ chỉ biết bà nội rất tức giận, bà nội rất tức giận rồi bỏ đi, không bao giờ trở về nữa.
Mạc Tiểu Vũ không biết vì sao Đoàn Hủ Nghiên lại "tức giận" như vậy, muốn nói nhiều như vậy giống như bà nội khi đó.
Cậu không muốn Đoàn Hủ Nghiên giống như bà nội, sau khi tức giận cũng không trở về.
Lúc cậu còn nhỏ, bà nội đã dạy cậu, làm sai phải biết sai nhận sai, phải biết sửa, cậu không biết cậu sai chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-hanh-vu/2013595/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.