Chương trước
Chương sau
Trong phòng làm việc yên tĩnh, Đoàn Hủ Nghiên cúi người nhẹ nhàng dán môi mình lên môi Mạc Tiểu Vũ sau đó đứng thẳng người.

Mạc Tiểu Vũ nằm trên ghế sô pha, nằm lên gối mà Đoàn Hủ Nghiên mang từ nhà đến, ánh mắt sững sờ nhìn người trước mắt, giơ tay sờ sờ môi mình, mi tâm nhíu lại, trong miệng phát ra nghi hoặc,"... Hả? "

Đoàn Hủ Nghiên không nghĩ tới cậu sẽ có phản ứng, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, nhìn cậu không nói gì.

Mạc Tiểu Vũ ngồi dậy, cậu cảm giác mình bị Đoàn Hủ Nghiên lừa gạt, thanh âm trầm trầm mềm nhũn còn mang theo chút ủy khuất, "... Không phải như vậy..."

Tuy rằng cậu không biết hôn môi, nhưng trực giác của cậu nói rằng không phải hôn như vậy, ngày đó cậu ở bãi đỗ xe nhìn thấy không phải như vậy, nhưng cậu lại không biết nên biểu đạt như thế nào cho Đoàn Hủ Nghiên, gấp đến độ cúi đầu vuốt ngón tay, "Không phải như vậy..."

Đoàn Hủ Nghiên đưa tay cầm ngón tay của cậu, dùng lực không cho cậu lộn xộn, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Vũ, làm sao vậy? "

Mạc Tiểu Vũ nâng mắt lên nhìn cậu, ủy khuất đến hốc mắt đều ướt đẫm, "Quá ngắn, quá ngắn, không phải hôn như vậy, không hôn một cái..."

Đoàn Hủ Nghiên có chút kinh ngạc nhìn cậu, có chút hiểu ra cậu đang nói cái gì.

Đây là nụ hôn mà Mạc Tiểu Vũ chờ mong rất lâu, tuy rằng sau khi cậu ngủ mơ mơ màng màng tỉnh lại đã sớm có được, thế nhưng cái này không giống với thứ cậu muốn, cũng không giống với những gì cậu nhìn thấy.

"Hủ Nghiên, Hủ Nghiên lừa Gạt Tiểu Vũ." Mạc Tiểu Vũ cúi đầu xuống bẻ tay Đoàn Hủ Nghiên, tuy rằng lực rất nhẹ, cũng không có bẻ ngón tay của Đoạn Hủ Nghiên ra, nhưng sự ủy khuất kia đã đủ khiến Đoàn Hủ Nghiên đau lòng không thôi.

"Tiểu Vũ." Đoàn Hủ Nghiên trở tay cầm tay Mạc Tiểu Vũ không ngừng nhúc nhích tới lui, ôm người ngồi lên đùi mình.

Mạc Tiểu Vũ vốn còn cử động tới lui liền bình tĩnh, mặt cậu hướng về phía Đoàn Hủ Nghiên cúi đầu, mặt mày rũ xuống cùng đôi môi mím chặt.

"Hủ Nghiên làm cho Tiểu Vũ buồn, Hủ Nghiên xin lỗi Tiểu Vũ." Cánh tay Đoàn Hủ Nghiên ôm eo cậu, một bên tiến lên thân mật hôn lên má và mũi cậu, một bên ôn nhu nói: "Thực xin lỗi Tiểu Vũ, Hủ Nghiên không phải cố ý, tha thứ cho Hủ Nghiên đi. "

Mạc Tiểu Vũ hơi hơi ngẩng mặt lên nhìn hắn, nhưng không nói gì.

Trán hắn dán lên trán cậu, "Tiểu Vũ muốn Hủ Nghiên hôn thật nhiều, hôn thật dài phải không? "

Mạc Tiểu Vũ ủy khuất ừ một tiếng.

Đoàn Hủ Nghiên hơi nghiêng đầu, giọng nói ôn nhu giống như có sự mê hoặc lòng người, "Tiểu Vũ, há miệng..."

Mạc Tiểu Vũ thoáng hé môi, một giây sau Đoàn Hủ Nghiên liền dán môi vào, đầu lưỡi đỏ thẫm chui vào trong môi Mạc Tiểu Vũ, cùng một đầu lưỡi đỏ thẫm khác dịu dàng gặp nhau.

Đoàn Hủ Nghiên nhẹ nhàng ôm lấy đầu lưỡi mềm mại của Mạc Tiểu Vũ, thỉnh thoảng liếm mút, hắn giống như lữ khách khát nước trong sa mạc gặp phải ốc đảo, điên cuồng mừng rỡ, ôm người trong ngực hôn thật sâu, không ngừng ở trong khoang miệng mềm mại ướt át kia lưu lại hơi thở thuộc về mình, để lại dấu vết thuộc về mình.

Hai tay Mạc Tiểu Vũ bất giác vịn bả vai Đoàn Hủ Nghiên, cảm giác mình bị "Đoàn Hủ Nghiên" hoàn toàn bao phủ, trong hô hấp tất cả đều là thứ cậu thích, sự ỷ lại, cùng hơi thở quen thuộc, làm cho cậu cảm nhận được một loại vui sướng trước nay chưa từng có, làm cho cậu kìm lòng không được muốn nhiều hơn, muốn thật dài.

Đoàn Hủ Nghiễn vừa hôn cậu, vừa nhẹ nhàng vuốt ve vành tai mềm mại của cậu cùng làn da sau tai của cậu, nghe người trong ngực thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ, thoải mái vui vẻ, thanh âm mềm nhũn kéo dài, khiến người ta nghe một lần liền muốn nghe lần thứ hai.

Mạc Tiểu Vũ cũng không thể đè nén tiếng rên, cậu thành thật biểu đạt ra ngoài, ánh mắt ướt át nhìn Đoàn Hủ Nghiên như có thể chớp ra nước mắt.

Văn phòng im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng quần áo ma sát với nhau, và tiếng chụt chụt khiến người ta nghe thấy liền đỏ mặt. Chậc chậc.

Không biết qua bao lâu, Đoàn Hủ Nghiên buông môi Mạc Tiểu Vũ ra, nhìn Mạc Tiểu Vũ cúi đầu đỏ mặt nhẹ nhàng thở dốc, cười cười hỏi: "Tiểu Vũ muốn như vậy đúng không? "

Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, biểu tình ủy khuất trên mặt đã không còn, cậu bị Đoàn Hủ Nghiên hôn đến mặt mày đỏ ửng.

Đoàn Hủ Nghiên nâng hai má cậu lên hỏi, "Tiểu Vũ còn muốn không? "

Mạc Tiểu Vũ vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi có chút sưng đỏ, "Muốn. "

Đoàn Hủ Nghiên lại hôn lên.

Chờ bọn họ rời khỏi công ty ra bãi đỗ xe đã mười giờ, Mạc Tiểu Vũ ngồi ở ghế phụ, tựa lưng trầm mặc không nói lời nào.

Lúc Đoàn Hủ Nghiên thắt dây an toàn cho cậu cố ý dò xét mặt cậu, thấy cậu nheo mắt mím môi cười như một con mèo ăn vụng cá, vừa thỏa mãn vừa vui vẻ, nhịn không được cười cười.

"Tiểu Vũ vui vẻ như vậy sao?"

"Ừm."

"Vui vẻ đến mức nào?"

Mạc Tiểu Vũ quay mặt nhìn hắn, "Còn muốn. "

Đối mặt với Mạc Tiểu Vũ thẳng thắn, Đoàn Hủ Nghiên hiếm khi ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng quay mặt lại, "Hủ Nghiên muốn lái xe, trở về rồi nói sau. "

Mạc Tiểu Vũ đem những lời này ghi nhớ trong lòng.

Về đến nhà, vừa từ cửa gara đi vào phòng khách, Mạc Tiểu Vũ liền nhào vào trong ngực Đoàn Hủ Nghiên ôm chặt eo hắn, ngửa đầu bĩu môi, hàm hồ gọi tên Đoàn Hủ Nghiên.

Đoàn Hủ Nghiên cười cúi đầu khẽ cắn một cậu cái, "Tiểu Vũ không buồn ngủ sao? "

"Không buồn ngủ." Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, đuổi theo đôi môi của Đoàn Hủ Nghiên muốn hôn hắn.

Đoàn Hủ Nghiên để cho cậu hôn, cảm nhận được đầu lưỡi Mạc Tiểu Vũ liếm liếm môi mình, một tay ôm eo cậu, một tay nhéo nhéo cổ cậu, "Tiểu Vũ giống như mèo con uống nước vậy. "

Mạc Tiểu Vũ rất bận rộn, không trả lời lời hắn, dán môi mình vào môi Đoàn Hủ Nghiên hôn đủ rồi mới dừng lại, ôm chặt eo Đoàn Hủ Nghiên hỏi hắn, "Tiểu Vũ là bạn trai của Nghiên Nghiên sao? "

Đoàn Hủ Nghiên ừ một tiếng, "Đúng rồi, Hủ Nghiên cũng là bạn trai của Tiểu Vũ. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.