Huân Khê rời khỏi nơi đầy đau thương đã sinh ra mình, cô sẽ buông bỏ tất cả để làm lại cuộc đời của mình, bao nhiêu ước mơ và dự định mà Huân khê muốn thực hiện bây giờ cô sẽ tiếp tục nó.
Huân Khê lên máy bay cô sẽ không bao giờ quay về nơi này nữa, Huân Khê muốn tiếp tục con đường làm một nghệ sĩ violin của mình, Tống Bách Hàn đã hỗ trợ cô mọi thứ để Huân Khê có thể thuận lợi hoàn thành khóa học của mình.
Thời gian cứ dài đến vô tận, thời gian sẽ chữa lành những vết thương đó là điều không đó nó chỉ làm cho chúng ta quên dần đi những khổ đau nhưng những vết sẹo vẫn còn đó không thể nào quên được. Hôm nay là ngày diễn ra triễn lãm của Dương Thanh anh ta đã rất thành công trên con đường nghệ thuật của mình, Dương Thanh đặt bức tranh mình đã vẽ Huân Khê ở trung tâm làm bức tranh tâm đắc nhất của mìn, bản thân của anh ta cũng rất tâm tắc bức tranh này, Dương Thanh cũng đã bật bài hát mà Huân Khê đã từng yêu cầu mình.
Mọi người điều rất khen ngợi cho sự thành công của Dương Thanh, Dương Thanh có mời Tống Bách Niên đến tham dự, nhưng hắn lại đến rất trễ quan khách đến tham quan đã về hết, Tống Bách Niên mới lái xe đến để chúc mừng Dương Thanh.
Hắn bước và bên trong tiếng nhạc du dương đã khiến cho Tống Bách Niên hồi tưởng lại chuỗi kí ức khi ở cùng Huân Khê cô đã từng trình diễn bài hát này cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-do-doc-anh-la-nguoi-chong-te-bac/2479450/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.