Diệp Khai bị Phó Hồng Tuyết quản giáo trách phạt, vừa thẹn vừa đau, trong lòng chua xót òa khóc. Trên đời này không có ai có thể thân thiết với hắn hơn Phó Hồng Tuyết, ở trước mặt Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai không cần che giấu, lông mi thật dài đẫm nước mắt.
Diệp Khai thiên tính thiện lượng mẫn cảm. Chỉ có một trái tim thuần túy mẫn cảm chân thành, mới có thể vì Phó Hồng Tuyết hiểu lầm hắn, vắng vẻ hắn, những chuyện mà trong mắt người khác là nhỏ nhặt không chút quan trọng mà rơi lệ.
Diệp Khai yêu Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết đau đớn lòng hắn càng đau hơn gấp bội, chẳng những sẽ khóc vì Phó Hồng Tuyết, mà còn thường thường nước mắt như mưa, lệ quang đầy mặt.
Kỳ thật loại thiên tính thiện lương mẫn cảm này, rất nhiều người trước đây đều có. Đây nguyên bản là thiên tính tốt đẹp nhất, cao quý nhất, ân cần nhất của con người. Người mang thiên tính này dễ khóc, nhưng cũng dễ hoan hỉ khoái hoạt.
Nhưng cha mẹ trong quá trình dạy dỗ bình thường đều sẽ nói, “Ngươi không được khóc, khóc là không kiên cường.” Rơi nước mắt cùng kiên cường hay không căn bản không liên quan gì tới nhau, cố tình lại bị cưỡng ép đặt cùng một chỗ. Vừa đáng cười lại vừa vô căn cứ. Vô tình không hẳn đã là chân hào kiệt, có thể khóc có thể cười mới là bậc nhân sĩ chân chính.
Cứ thế, trong quá trình trưởng thành dài đằng đẵng, trải qua hơn mười hai mươi mấy năm giáo huấn, cùng vô cùng vô tận phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-diep-kim-tich-ha-tich/3253981/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.