Chương trước
Chương sau
Phó Hồng Tuyết chạm nhẹ lên lông mi Diệp Khai, Diệp Khai nhắm mắt lại,

Phó Hồng Tuyết ôn nhu nói, “Ta nghĩ ta đã hiểu được rốt cuộc ta có yêu ngươi hay không, yêu ở điểm nào.”

Diệp Khai một lần nữa mở to mắt, lộ ra vẻ mặt chuyên chú chờ mong.

Phó Hồng Tuyết nói, “Ngươi có thể vì ta mà tìm đến cái chết, ta cũng có thể. Đây là hyunh đệ chi tình, tri kỷ tri nghĩa.”

Diệp Khai hiểu được ý y.

Phó Hồng Tuyết lại nói, “Ta trước đây không phân được rõ ràng như vậy.”

“Bởi vì ngươi luôn muốn báo đáp người khác thật nhiều. Ngươi sợ người đối tốt với ngươi thất vọng.”

Phó Hồng Tuyết hôn lên trán hắn, nói, “Hiện tại sẽ không.”

Diệp Khai đợi một hồi cũng không thấy có thêm động tĩnh, sốt ruột hỏi, “Sau đó thì sao?”

Phó Hồng Tuyết hỏi lại, “Cái gì sau đó?”

Diệp Khai muốn biết, lại xấu hổ quẫn bách, do dự một hồi mới nhỏ giọng nói, “Ngươi yêu ta ở điểm nào?”

Phó Hồng Tuyết đáp, “Ta yêu bộ dạng thẹn thùng của ngươi.” Y ôm Diệp Khai vào lòng, “Diệp Khai, lúc ngươi nói chuyện với ta hoàn toàn không giống như khi nói chuyện với những người khác. Cho dù ngươi ở trước mặt người khác là cỡ nào tiêu sái Diệp đại hiệp, trước mặt ta vẫn luôn thực thuận theo thực nghe lời. Ngẫu nhiên chúng ta cãi nhau, ngươi nhiều nhất chỉ cứng rắn nói được mấy câu, sau đó sẽ khóc.”

Y đặt một nụ hôn lên mắt Diệp Khai, “Diệp đại hiệp là một người rất kỳ quái, chỉ cần là chuyện có liên quan tới ta, đều dễ ủy khuất. Việc lớn việc nhỏ đều phải khóc cho ta xem, đôi mắt sáng trong ngập nước, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.”

Diệp Khai ngạc nhiên hỏi, “Ngươi rất thích nhìn ta khóc sao?”

Phó Hồng Tuyết thản nhiên thừa nhận, “Thích a.”

Y vuốt ve tóc Diệp Khai, nói, “Chẳng qua trước đây có thích ta cũng sẽ không nói cho ngươi. Dù sao thích xem hyunh đệ mình rớt nước mắt, cũng cũng phải loại đam mê quang minh lỗi lạc gì.”

Diệp Khai nói, “Ta còn có ưu điểm khác nữa mà, võ công của ta rất cao nha.”

“Võ công cao đối với hyunh đệ còn có chút ưu việt, với vợ chồng thì có ý nghĩa gì. Trên đời nay cũng không phải chỉ có mình ngươi võ công cao cường, ta chẳng lẽ gặp một người lại yêu một người sao?”

“Vậy còn những điểm khác thì sao?”

Phó Hồng Tuyết ánh mắt thâm trầm nhìn hắn, Diệp Khai bị y nhìn một trận cả người đều như nhũn ra.

Phó Hồng Tuyết nói, “Môi của ngươi rất mềm, chân của ngươi…..”

Diệp Khai không nghĩ Phó Hồng Tuyết lại nhắc tới những thứ này, hắn nghe mà mặt đỏ tai hồng, kịch liệt ho khan vài tiếng.

Phó Hồng Tuyết khẽ vuốt lưng hắn, chờ hắn ngừng ho, đi rót nước cho hắn nhuận hầu.

Liễu Thiên vẫn muốn hỏi thăm Diệp Khai buổi tối một chút, đêm đó trước khi đi Phó Hồng Tuyết làm sao thuyết phục được hắn. Nhưng mấy ngày nay nếu không phải phi thường khẩn trương thì Diệp Khai lại mê man, thủy chung không có cơ hội hỏi.

Khó được một ngày như hôm nay, Diệp Khai ăn cơm chiều xong còn không lộ ra thần sắc mỏi mệt, thoạt nhìn buổi tối nhất định có thể thanh tỉnh một trận. Liễu Thiên nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, tính toán thời gian Diệp Khai mơ hồ. Vấn đề hắn đã tò mò nhiều ngày nay sắp có đáp án, không khỏi thập phần chờ mong.

Diệp Khai quả nhiên vào đúng thời điểm hắn mong muốn lâm vào mơ hồ. Sau khi mơ hồ, ánh mắt Diệp Khai liếc cũng không thèm liếc về phía hắn một cái, trực tiếp dán lên người Phó Hồng Tuyết.

Liễu Thiên ngồi ngay đối diện Diệp Khai, đối với năng lực quay đầu một cái liền bổ nhào vào Phó Hồng Tuyết của Diệp Khai có điểm nghi hoặc khó hiểu, nhịn không được gãi đầu.

Diệp Khai chui vào lòng Phó Hồng Tuyết, được Phó Hồng Tuyết ôm.

Liễu Thiên ở một bên gọi hắn, “Diệp đại ca, Diệp đại ca.”

Diệp Khai làm như không nghe thấy, hắn còn ngại mình dính chưa sát vào người Phó Hồng Tuyết, dùng đầu cọ cọ trên người y, cơ hồ muốn chui cả vào trong áo Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết nhìn ra được Liễu Thiên muốn cùng Diệp Khai buổi tối nói chuyện, cố tình Diệp Khai lại không thèm nhìn hắn. Phó Hồng Tuyết áy náy nói với Liễu Thiên, “Liễu hyunh đệ, Diệp Khai cùng ta đã tách ra vài ngày, có lẽ có chút kinh hách. Ta dẫn hắn về phòng trước, ngày mai lại kêu hắn tới nói chuyện phiếm với ngươi.”

Phó Hồng Tuyết đóng chặt cửa phòng, cài then cẩn thận.

Diệp Khai vẫn ôm cổ y không buông.

Phó Hồng Tuyết đặt hắn lên giường, ôn nhu dỗ dành, “Được rồi, được rồi, không có việc gì.”

Diệp Khai quỳ trên giường hôn Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết cúi người cho hắn hôn.

Trên người Diệp Khai có thương tích, Phó Hồng Tuyết chờ Diệp Khai hôn tới mệt mới giúp hắn lau nước mắt, sủng ái nói, “Ca ca đã trở lại.”

Diệp Khai gọi, “Ca ca.”

Phó Hồng Tuyết vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.

“Ca ca, ta nghe lời ngươi, ngươi không cần hưu thê*.”

*hưu thê: chính là viết giấy bỏ vợ a.k.a ly dị. Vẫn là Phó ca giỏi, có biện pháp dỗ hài tử hay ^^

Phó Hồng Tuyết an ủi, “Đương nhiên sẽ không hưu.”

Đêm đó Diệp Khai vô luận thế nào cũng nhất quyết không cho Phó Hồng Tuyết rời đi.

Phó Hồng Tuyết nói với hắn, “Làm huynh đệ có thể cùng nhau thương lượng, nhưng làm vợ chồng ngươi phải nghe ta.”

Diệp Khai vẫn như trước không chịu.

Phó Hồng Tuyết thở dài nói, “Làm vợ chồng rồi còn có thể hưu thê. Ta chỉ thích thê tử nghe lời ta.”

Diệp Khai bị dọa chấn kinh, chỉ một câu này đã khiến cho hắn không dám phản đối nữa, bị Phó Hồng Tuyết dọa sợ ngây người. Sau đó suốt một đêm đều là Phó Hồng Tuyết an ủi hắn, dỗ hắn nín khóc mỉm cười.

Phó Hồng Tuyết hôn lên môi Diệp Khai, “Ca ca không biết sẽ phát sinh chuyện này. Ca ca thực xin lỗi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.