Phó Hồng Tuyết chạm nhẹ lên lông mi Diệp Khai, Diệp Khai nhắm mắt lại,
Phó Hồng Tuyết ôn nhu nói, “Ta nghĩ ta đã hiểu được rốt cuộc ta có yêu ngươi hay không, yêu ở điểm nào.”
Diệp Khai một lần nữa mở to mắt, lộ ra vẻ mặt chuyên chú chờ mong.
Phó Hồng Tuyết nói, “Ngươi có thể vì ta mà tìm đến cái chết, ta cũng có thể. Đây là hyunh đệ chi tình, tri kỷ tri nghĩa.”
Diệp Khai hiểu được ý y.
Phó Hồng Tuyết lại nói, “Ta trước đây không phân được rõ ràng như vậy.”
“Bởi vì ngươi luôn muốn báo đáp người khác thật nhiều. Ngươi sợ người đối tốt với ngươi thất vọng.”
Phó Hồng Tuyết hôn lên trán hắn, nói, “Hiện tại sẽ không.”
Diệp Khai đợi một hồi cũng không thấy có thêm động tĩnh, sốt ruột hỏi, “Sau đó thì sao?”
Phó Hồng Tuyết hỏi lại, “Cái gì sau đó?”
Diệp Khai muốn biết, lại xấu hổ quẫn bách, do dự một hồi mới nhỏ giọng nói, “Ngươi yêu ta ở điểm nào?”
Phó Hồng Tuyết đáp, “Ta yêu bộ dạng thẹn thùng của ngươi.” Y ôm Diệp Khai vào lòng, “Diệp Khai, lúc ngươi nói chuyện với ta hoàn toàn không giống như khi nói chuyện với những người khác. Cho dù ngươi ở trước mặt người khác là cỡ nào tiêu sái Diệp đại hiệp, trước mặt ta vẫn luôn thực thuận theo thực nghe lời. Ngẫu nhiên chúng ta cãi nhau, ngươi nhiều nhất chỉ cứng rắn nói được mấy câu, sau đó sẽ khóc.”
Y đặt một nụ hôn lên mắt Diệp Khai, “Diệp đại hiệp là một người rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-diep-kim-tich-ha-tich/3253979/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.