Liễu Thiên giúp Diệp Khai đả thông kinh mạch, trong lòng sầu lo nói, “Diệp đại ca, chi bằng chúng ta thừa dịp tối trời đi tìm Phó đại ca.”
Diệp Khai lắc đầu, “Bên ngoài có tuyết, khinh công có cao đến đâu cũng không che giấu nổi tung tích. Phó Hồng Tuyết đang lên đỉnh cao nhất, chúng ta không thể lên.”
Hắn nói tới đây cười khổ, “Điều đáng mừng duy nhất là, trong thiên hạ người lên được đến đó cũng không nhiều.”
Những những người lên được, mỗi người đều sẽ là kình địch của Phó Hồng Tuyết. Đạo lý này hắn không cần nói, Liễu Thiên cũng biết.
Sắc trời ngày càng tối, Diệp Khai khều khều đống lửa, bỏ thêm củi khô vào. Liễu Thiên bị vẻ trấn định của hắn tác động, bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh Hoa Sơn bị cao thủ giang hồ vây sát cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Ánh lửa bập bùng, Diệp Khai nhẹ run lên một chút, hắn đầu tiên là nhắm mắt lại, sau đó thong thả mở to mắt.
Liễu Thiên thử gọi, “Diệp đại ca.”
Diệp Khai gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía lều trại, thấy chỉ còn mình hắn và Liễu Thiên, không khỏi buồn khổ nhìn đống lửa, vẻ mặt ưu thương, không vui nói, “Ca ca đi rồi.”
Liễu Thiên trông bộ dạng này của hắn, không đành lòng mở miệng. Nhưng buổi chiều Diệp Khai đã dặn đi dặn lại hắn, sự tình phải nhìn đại cục, hắn không thể không nói.
“Diệp đại ca, có một đám người muốn giết Phó đại ca và ngươi. Bọn họ có lẽ tối nay sẽ đến.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-diep-kim-tich-ha-tich/3253973/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.