Hôm ấy đúng vào tiết nguyên tiêu, đoàn người vì muốn tìm chỗ nghỉ trọ, giữa trưa liền dừng chân tại trấn trên. Tiết nguyên tiêu, đúng là quãng thời gian thân nhân đoàn viên. Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai mất cha từ nhỏ, một người bị vây hãm trong thù hận, một người lại sớm chiều làm bạn bên sư phụ, trước nay ngày lễ này có cũng được mà không có cũng không sao. Mà Liễu Thiên lại từ khi lên mười lăm, cha mẹ hằng năm đều ra ngoài hành nghề y, tân niên còn có khi không trở về, huống chi là trung thu.
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai buổi chiều vẫn như ngày thường ra ngoài tản bộ, dọc theo đường đi cho dù là cao môn hay tiểu hộ* cũng đều giăng đèn lồng đủ loại hình dạng, trong đó nhiều nhất là hoa quả cùng cá. Cũng có lác đác vài cái hình chim chóc thú vật linh tinh.
*cao môn – tiểu hộ: nhà giàu – nhà nghèo
Đi ngang qua chợ, Phó Hồng Tuyết dừng lại lấy tiền mua một cái đèn lồng có hình hai con cá quay xung quanh, đưa cho Diệp Khai.
Diệp Khai đứng lại ngạc nhiên hỏi, “Để làm gì?”
Phó Hồng Tuyết xa xăm đáp, “Ngươi buổi tối sẽ thích.”
Diệp Khai không thể phản bác, yên lặng tiếp nhận cầm trong tay.
Hai người dắt tay đi tới ngọn núi không biết tên bên cạnh trấn, cây cối tuy vẫn chưa hoàn toàn trơ trụi, nhưng bên dưới tàng cây lá khô đã phủ vàng óng. Diệp Khai từ xa đã mơ hồ trông thấy hơi nước bốc lên, lôi kéo Phó Hồng Tuyết tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-diep-kim-tich-ha-tich/3253964/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.