Diệp Khai dần dần khôi phục, đau đớn trên người qua từng ngày dần giảm bớt, thời gian phải nằm trên giường cũng giảm, tốc độ khôi phục nội lực so với hắn dự đoán nhanh hơn rất nhiều.
Liễu Thiên lúc rảnh rỗi thường bị Diệp Khai lôi ra so chiêu. Liễu Thiên sử dụng kiếm, võ công của hắn tự nhiên không thể so với Diệp Khai, kể cả khi trên người Diệp Khai mang thương tích, cũng vẫn kém rất xa. Hắn là đệ tử chân truyền của Điểm Thương phái, ở trên giang hồ kỳ thật cũng có thể xem như nhân tài kiệt xuất, chẳng qua không có biện pháp so sánh với truyền nhân duy nhất của Tiểu Lý phi đao mà thôi.
Diệp Khai dùng tay trái đấu với hắn, ngón tay khinh đạn, lá cây được truyền nội tức không khác gì phi đao thật. Liễu Thiên múa kiếm che chắn tới không còn kẽ hở, miễn cưỡng đánh rớt mấy lá cây này, không để chúng tới gần người.
Lá cây cùng thân kiếm chạm vào nhau, thế mà lại tạo thành kim chúc thanh*. Mới qua một lát, cánh tay Liễu Thiên đã đau nhức, vội nhảy qua một bên nói, “Không luyện, không luyện nữa, nghỉ một lát đã. Diệp đại ca, ngươi đã bị thương thành như vậy, nhưng ta ngay cả một tay ngươi cũng đánh không lại.” Ngồi xổm xuống nhặt lá cây Diệp Khai phát ra, thở dài, “Liễu diệp* a liễu diệp, ngươi họ Liễu, ta cũng họ Liễu, sao ta không lợi hại được như ngươi chứ?”
*kim chúc thanh: theo ta hiểu là tiếng kim loại va chạm vào nhau
*liễu diệp: lá liễu
Diệp Khai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-diep-kim-tich-ha-tich/3253939/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.