Diệp Khai nhịn đau khổ luyện từng chút một, một tháng sau rốt cuộc có thể đứng lên được.
Liễu Thiên thở dài nói, “Diệp đại ca, ta thật bội phục ngươi. Ta hiện tại cũng hiểu được đôi chút, vì sao mấy người trên giang hồ ngày ngày đâm đầu luyện võ rồi. Dù có đem bí tịch tốt nhất thiên hạ cho ta, ta cũng luyện không ra công phu như ngươi vậy. Nếu muốn ta chịu khổ như vậy, ta chẳng thà chết luôn cho rồi.”
Hắn rút kim châm trên người Diệp Khai ra, lại thở dài nói, “Diệp đại ca, ta học nghệ không tinh, thực xin lỗi ngươi. Dược hiệu của Thiên huyễn tán trên người ngươi, ta đã không chế chỉ phát tác vào ban đêm, nguyên bản một năm sau liền dần tan đi. Nhưng giờ ngươi lại trúng Vô Gian Địa Ngục Ma giáo kịch độc, lại vô tình đẩy mạnh tác dụng của Thiên huyễn tán, muốn khỏi hẳn chỉ sợ phải cần thời gian rất dài.”
Diệp Khai sống sót sau đại nạn, lại thêm tính tình vốn tiêu sái bất kham, tuy cũng khổ sở chút, nhưng mấy ngày nay đã sớm tiêu tan, nghe lời xin lỗi của Liễu Thiên, hơi hơi lắc đầu, lại nhìn về phía Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết hiểu ý, đối Liễu Thiên nói, “Liễu huynh đệ, ngươi đã cứu Diệp Khai hai lần, ta cùng Diệp Khai đã cảm kích vô cùng, ngươi không cần tự trách như vậy.”
Liễu Thiên nói, “Phó đại ca, ta hôm nay đổi dược, giảm phần thuốc ngủ buổi tối. Diệp đại ca muốn mau chóng khôi phục, thay đổi như vậy có thể làm tăng tác dụng lên một chút.”
Diệp Khai hít một hơi thật sâu mới nói, “Thuốc ngủ cùng giảm đau ngươi đều giảm bớt đi. Ta cũng chưa từng bị thương nặng như vậy, cũng coi như cơ hội trải nghiệm khó có được, uống thuốc giảm đau ngược lại có chút đáng tiếc.”
Hắn đã có thể mở miệng nói chuyện, nhưng cực hao tổn khí lực, nói xong mấy lời này trán đã đổ đầy mồ hôi. Liễu Thiên biết hắn là vì muốn sớm ngày khôi phục, nên mới không muốn thêm dược giảm đau vào trong thuốc.
Này vốn là sự tình cực thống khổ, Diệp Khai lại xem như chuyện đùa nói ra. Hắn kính nể rất nhiều, nhưng cũng không ngừng do dự, không biết có nên làm theo lời Diệp Khai không. Liễu Thiên ngẩng đầu nhìn Phó Hồng Tuyết, thấy y gật đầu với mình.
Liễu Thiên tự nhủ, ‘Mình đúng thật ngốc mà, cần gì phải nhìn Phó đại ca, Phó đại ca khẳng định sẽ không trái ý Diệp đại ca. Mình võ công thấp kém, thật không hiểu nổi võ công rốt cuộc đối bọn họ trọng yếu tới cỡ nào, đáng giá chịu khổ như vậy hay sao?’
Hắn vốn lo thân thể Diệp Khai chịu ảnh hưởng, nên lúc trước phối dược cũng chỉ thêm một phần thuốc tê rất nhỏ mà thôi, chỉ có thể ngăn chặn một hai phần đau đớn. Hắn trái lo phải nghĩ, nghĩ tới một tháng qua Diệp Khai vẫn đều có thể nhịn xuống đau nhức mà luyện tập phi đao, giờ dù có bỏ hết phần thuốc tê này đi, chắc cũng chẳng đau bằng lúc Diệp Khai mới tỉnh đâu. Thôi thì cứ dựa theo ý Diệp Khai vậy.
Bữa trưa Diệp Khai dùng cháo, hắn đã lâu rồi chưa được ăn cơm, tâm tình cực kì vui sướng. Phó Hồng Tuyết dìu hắn đến bên bàn ngồi xuống, thấy hắn hai mắt tỏa sáng, lộ ra vui mừng vô hạn, trong lòng hiểu rõ buồn cười, cũng tiện đà thương tiếc.
Y tay phải đỡ Diệp Khai, tay trái múc cháo, hơi hơi vận nội lực, đem rau cùng thịt trộn trong cháo đánh nát bấy, đưa thìa lên miệng thử độ nóng, đến khi cảm thấy vừa đủ mới đưa tới gần môi Diệp Khai.
Diệp Khai ăn rất chậm, hắn đã lâu không ăn cơm, sức ăn giảm nhiều, nhất thời không thể lập tức khôi phục, mới ăn được nửa bát đã no. Phó Hồng Tuyết uống nốt cháo còn lại trong bát, lại múc nước cho hắn.
Ăn cơm xong, Diệp Khai vận nội công, công lực miễn cưỡng dịch chuyển. Kinh mạch hắn được Phó Hồng Tuyết nối liền, nội công nguyên bản lại vững chắc thâm hậu, tuy còn chưa thể đề khí đánh địch, nhưng cũng đã khôi phục ít nhiều.
Lúc này đã vào hạ, tiết trời dần ấm áp. Diệp Khai ngủ một giấc đã hết buổi chiều. Hắn vừa mở mắt ra đã trông thấy một mảnh trời mây hỏa hồng tráng lệ ngoài cửa sổ, ánh dương cuối ngày nhuộm đỏ cả trời mây trắng.
Hắn mấy ngày nay đau đớn khổ sở, giờ nhìn đến chân trời mênh mông không ngừng biến đổi, trong lòng kìm không được nghĩ, ‘Thiên địa rộng lớn như vậy, người với người có thể quen biết nhau đã không phải dễ. Trải qua hiểm tử nhưng vẫn còn sống, lại càng là chuyện may mắn cỡ nào. Ta nguyên bản cho rằng mình là cô nhi không cha không mẹ, nay được cùng Hồng Tuyết sớm chiều ở chung, thượng thiên đối đãi ta thực không tệ.’ Hắn lòng dạ rộng rãi, lạc quan tiêu sái, đổi lại là một người khác chịu trọng thương như này, chỉ sợ đã không ngớt lời oán trời trách đất. Hắn ngược lại không hề để ý, ngược lại còn có ý cảm kích.
Phó Hồng Tuyết nghe tiếng hắn tỉnh, nhìn bên ngoài sắc trời không còn sớm mới lấy ra một kiện trung y mỏng giúp Diệp Khai thay đồ. Diệp Khai một tay nhẹ nhàng lôi kéo tay y, mặc y giúp mình cởi quần áo mặc quần áo, trong mắt dần dần bịt kín một tầng hơi nước.
Phó Hồng Tuyết dịu dàng đặt Diệp Khai lên nệm. Diệp Khai bất ngờ vung tay, nắm chặt ống tay áo y, trong mắt toát ra vô hạn kinh hoảng, vô hạn sợ hãi, vô hạn đau đớn, ba loại cảm xúc này trộn lẫn, hóa thành yếu đuối bất lực.
Hắn lúc này còn chưa ngủ, nhưng tâm trí đã mê man. Phó Hồng Tuyết vừa thấy ánh mắt hắn liền giật mình, không ngừng vuốt ve Diệp Khai, mong có thể trấn an hắn.
Thần sắc bất lực trong mắt Diệp Khai càng lúc càng đậm, bỗng nhiên nhào vào người Phó Hồng Tuyết, cả người ở trong lòng y run rẩy sợ hãi, khóe miệng khinh gọi, “Ca ca.”
Hắn lúc này muốn mở miệng cũng phải cố sức, mà càng cố sức lại càng kinh hoảng, siết chặt ống tay áo Phó Hồng Tuyết, chôn mặt trong ngực Phó Hồng Tuyết, một đoàn thanh âm nức nở.
“Ca ca.”
“Ca ca.”
“Ca ca.”
“Ca ca.”
Diệp Khai dùng sức dựa sát vào người Phó Hồng Tuyết, phảng phất như thể đó là nơi trú ẩn an toàn duy nhất trên đời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]