Nước thuốc đắng chát, vừa đưa vào vị thuốc ghê tởm liền tràn ngập khoang miệng, bởi vì không thể lập tức nuốt xuống, ngậm lâu trong miệng lại có vẻ càng khổ sở hơn. Diệp Khai bất đắc dĩ thừa nhận, mỗi ngụm thuốc vào miệng, thân thể lại cơ hồ theo bản năng nảy sinh mâu thuẫn.
Phó Hồng Tuyết đã uy hắn năm ngày, nhưng một Diệp Khai đang hôn mê so với một Diệp Khai đã thanh tỉnh hoàn toàn bất đồng. Diệp Khai hôn mê hoàn toàn vô lực, y chỉ cần kiên nhẫn uy dược là được. Nhưng Diệp Khai thanh tỉnh lại bài xích thuốc này, cứ luôn như có như không vô thức cự tuyệt.
Phó Hồng Tuyết uy được hai ngụm, đã thấy chậm hơn thường ngày rất nhiều. Y hiểu được Diệp Khai không muốn uống, lại chẳng có biện pháp nào. Mi mắt Diệp Khai khẽ run, mày nhíu nhẹ, lấy tình trạng thân thể hiện tại của hắn, đã là biểu hiện thống khổ kháng cự nghiêm trọng nhất rồi.
Diệp Khai dừng một lúc mới mở to mắt, thấy chén thuốc vẫn còn hơn phân nửa, trong lòng không khỏi nghĩ, y thuật Liễu Thiên tốt như vậy, chẳng lẽ không có cách nào cải thiện vị dược hay sao. Khẳng định không phải không có cách, chẳng qua hắn chỉ muốn cứu trị nhanh nhất có thể, những phương diện khác đều bị bỏ qua.
Phó Hồng Tuyết thấy Diệp Khai lộ ra thần sắc suy tư, dần dần cư nhiên còn mang theo ba phần tức giận. Dù y có hiểu biết Diệp Khai tới đâu cũng không thể nào tưởng tượng nổi Diệp Khai lúc này đã muốn thất thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-diep-kim-tich-ha-tich/3253935/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.