Phó Hồng Tuyết ôm eo Diệp Khai, đưa Diệp Khai tới chỗ sâu trong ôn tuyền. Diệp Khai bám vào vai y, thả lỏng toàn thân, tùy ý Phó Hồng Tuyết tại trong nước phiêu đãng.
Phó Hồng Tuyết ôm theo hắn, chậm rãi xoay tròn trong ôn tuyền, “Bên này là chỗ nước đọng từ suối nước nóng, tạo thành một cái ao nhỏ, ta trước đây thích nhất trốn ở đây, mỗi lần tới đều lưu lại thật lâu, thẳng đến khi bị Băng Di thúc giục.”
Diệp Khai thuận theo bước đi của y, thân thể thả lỏng, trôi theo dòng nước, hai mắt khép lại. Lông mi hắn vừa dài vừa đen, không biết là do vừa khóc xong hay do hơi nước bốc lên từ ôn tuyền mà giờ phút này ướt sũng.
Phó Hồng Tuyết không biết huynh đệ những gia đình khác là như thế nào ở chung, nhưng cũng mơ hồ hiểu được, cảm tình Diệp Khai dành cho y, vì y trả giá, chỉ sợ sớm đã vượt xa các cặp huynh đệ khác.
Băng giá vì tuyệt vọng cùng đau thương mà dựng lên trong lòng y, giờ khắc này ôm Diệp Khai trong tay, chậm rãi tan rã. Y thậm chí còn mơ hồ nghe được thanh âm băng tuyết vụn vỡ từ nơi nào đó truyền tới, dòng nước lạnh băng từng chút chảy ra khỏi trái tim.
Tòa băng sơn vẫn tồn tại trong lòng hơn hai mươi năm qua, tuy còn để lại tiếc nuối cùng đau lòng, nhưng rốt cuộc cũng tan chảy, không còn áp y tới không dám động đậy không thể hô hấp nữa.
Mà tại vị trí vốn thuộc về tòa băng sơn kia, mọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-diep-kim-tich-ha-tich/3253930/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.