Khắp nơi gió xuân vi vút.
Trong gió truyền tới tiếng ca người thiếu nữ đa tình.
Giai điệu uyển chuyển kiều diễm từ xa truyền tới.
Cánh đồng xa xa đã thấp thoáng vài bóng người dẫn trâu cày ruộng.
Tiếng sáo mục đồng cũng văng vẳng tô điểm cảnh xuân.
Ánh mặt trời mới lên chiếu trên người Diệp Khai, đem hồng y ánh lên một tầng kim quang.
Dây cột tóc của Diệp Khai không biết từ lúc nào tán đi, tóc xõa tung bay bên người, phảng phất như tơ lụa, lại như chim tung cánh, một tầng ô quang chói mắt.
Diệp Khai có một đôi mắt cực đẹp, to tròn hắc bạch phân minh. Giờ phút này ánh mắt bịt kín một tầng hơi nước, doanh doanh chớp động, như thể nước mắt tùy thời đều có thể trào ra.
Phó Hồng Tuyết gọi hắn: “Diệp Khai!”
Diệp Khai ngây thơ nhìn y, tựa hồ hiểu được Phó Hồng Tuyết là gọi chính mình, lại như là không hiểu. Hắn nhìn Phó Hồng Tuyết một hồi, liền gục đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lông mi thật dài chặn lại ánh mắt hắn.
Đầu xuân.
Khắp thiên địa sức sống ngập tràn.
Tâm tình Phó Hồng Tuyết thế nhưng không ngừng chìm xuống, chìm xuống, thẳng đến rơi vào băng lãnh thâm sâu.
Gió xuân lướt qua người chỉ khiến y cảm nhận được hàn ý.
Này tiếng ca kiều diễm cũng chỉ còn lại thanh âm thê lương thưa thớt.
Phó Hồng Tuyết bắt được tay Diệp Khai, thân thủ nắm chặt, “Diệp Khai!”
Diệp Khai ngẩng đầu, nhíu nhíu mày, như là oán hận y quấy rầy mình, dùng sức quệt miệng, nửa ngày mới hừ ra tiếng “Ân?”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-diep-kim-tich-ha-tich/109041/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.