Ban đêm, trăng lạnh như nước.
Phó Hồng Tuyết nằm trên giường, chuyện cũ từng chút phơi bày, rất nhiều hình ảnh chưa từng nhớ tới đồng loạt hiện lên trong tâm trí.
Khi đó Diệp Khai nghiêng đầu nhìn y, trong mắt tất cả đều là cười khẽ.
Khi đó Diệp Khai vọt vào La Hán trận giúp y, trong mắt là kiên định.
Khi đó Diệp Khai cầm bánh bao hỏi y có muốn ăn hay không, bị y nói một thân mùi hôi cũng không có nửa điểm tức giận. Y nghe ra được hương vị trên cơ thể Diệp Khai, đương nhiên không phải mùi hôi, là hương thơm tinh khiết mang theo hơi thở cỏ xanh. Hương kia giống như tên của hắn, là lá cây Diệp, cũng là vui vẻ Khai.
Diệp Khai thiện lương.
Diệp Khai kiên định không hối hận.
Bỗng nhiên đều tràn ngập sinh mệnh Phó Hồng Tuyết.
Cuộc đời Phó Hồng Tuyết hai mươi năm trước chỉ có hận.
Vì hận mà sinh.
Vì hận mà sống.
Không có phụ thân dạy bảo, không có mẫu thân hiền lành, không có yêu thương, không có bằng hữu.
Thẳng đến khi Diệp Khai xuất hiện.
Diệp Khai là ánh mặt trời chiếu rọi cuộc đời y, xua đi băng lạnh, khiến cho sinh mệnh y cũng giống những người khác, tràn ngập hơi thở mùa xuân.
Vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, lúc gặp lại lại là tình trạng này.
Một đám mây che khuất ánh trăng, Phó Hồng Tuyết xoay người xuống giường, theo cửa sổ nhảy ra, thân hình điểm mấy điểm liền biến mất ở trong bóng đêm.
———————————————————————-
Diệp Khai bị thị nữ giúp thay đổi một thân trung y bạch sắc mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-diep-kim-tich-ha-tich/109038/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.