Chuyện Cận Phù Bạch đột ngột khôi phục lại trí nhớ, vì để an toàn nên vẫn đến bệnh viện làm kiểm tra lại lần nữa.
Hướng Dụ và Lạc Dương cũng đi cùng, bọn họ không vào được phòng khám, chỉ có thể ngồi đợi ở bên ngoài hành lang bệnh viện.
Trên đường đến đây, Cận Phù Bạch giống như trước kia, mười ngón tay đan vào nhau nắm chặt lấy tay cô.
Giờ phút này Hướng Dụ ngồi trên ghế nhựa ngoài hành lang, động đậy ngón tay, vẫn cảm thấy bên trên như còn sót lại nhiệt độ cơ thể của Cận Phù Bạch.
Chiếc áo sơ mi đó của anh khoác trên người cô, anh nói hành lang có điều hòa, dặn cô mặc vào, đừng để bị cảm lạnh.
Cô đương nhiên không chịu, người trải qua tai nạn xe cộ không phải là cô, người có cơ thể yếu đuối cần được chăm sóc bảo vệ cũng chẳng phải là cô.
Nhưng Cận Phù Bạch lại nắm khẽ cổ tay của Hướng Dụ, cười nói: "Nghe lời, anh phải làm rất nhiều kiểm tra, mặc áo ngắn tay sẽ tiện hơn."
Mùi thuốc diệt khuẩn của bệnh viện ngập trong khoang mũi, thỉnh thoảng có giường bệnh được đẩy qua, cũng có người mặc quần áo bệnh nhân đi qua, còn có rất nhiều người cầm báo cáo kiểm tra.
Muôn hình muôn vẻ, bóng người vội vã.
Hướng Dụ ngồi ở trong đoàn người, có một loại ảo giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cận Phù Bạch thật sự quay về rồi?
Những đợi chờ u sầu dai dẳng ấy cuối cùng cũng đi đến điểm kết rồi?
Kỳ thực cũng không phải cô cố ý đợi anh, nhưng sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-dai/786934/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.