[Ngọ chúng dia nị]
***
Hướng Dụ được Cận Phù Bạch bế đặt vào ghế lái phụ trong xe, anh giúp cô thắt chặt dây an toàn, sau đó hôn khẽ lên trán cô: "Ở gần đây có một bệnh viện tư không tồi, lái xe mất khoảng mười phút thôi, em chịu đựng một chút."
Chỉ mất ít thời gian đi ra khỏi con ngõ, vậy mà Hướng Dụ đã đau đến mức túa đầy mồ hôi lạnh, môi và mặt cô đều trắng bệch, yếu đuối nhìn Cận Phù Bạch đóng cửa xe với một vẻ đầy ngạc nhiên, anh khởi động xe lái ra khỏi khu tứ hợp viện cũ kỹ.
Trên trán dường như vẫn còn sót lại hơi ấm từ môi anh, câu nói 'chịu đựng một chút' của Cận Phù Bạch, thật sự rất có cảm giác yên lòng.
Nhưng sự dịu dàng đó vốn không nên thuộc về Cận Phù Bạch.
Hướng Dụ cong lưng, tay ấn chặt vào vùng bụng, thanh âm yếu ớt: "Cận Phù Bạch, em có lẽ chỉ là sắp đến tháng thôi, uống thuốc giảm đau là được rồi, không cần đến bệnh viện đâu."
Cận Phù Bạch vẫn không hề có ý định giảm tốc độ xe, anh không quay đầu, ngữ khí kiên định: "Đau đến mức như vậy rồi, vẫn nên đến bệnh viện khám xem sao."
Trong đêm tối, bệnh viện vẫn còn sáng đèn, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng tòa nhà như một cung điện nhỏ.
Nhưng cho dù kiến trúc có đẹp tới đâu đi chăng nữa, thì người không bệnh không tật cũng chẳng có ai bằng lòng tới chỗ này.
Lúc xuống xe, Cận Phù Bạch bế Hướng Dụ vào trong bệnh viện, một bước cũng không để cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-dai/786899/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.