Mục Hoài không có lên tiếng, chỉ là thân thể dần dần cách cô càng ngày càng gần.
Gần đến mức Phó Âm Sênh thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của anh.
Mục Hoài rũ mi mắt, sau khi thích ứng với bóng tối, có thể rõ ràng nhìn thấy cô ngẩng đầu, cần cổ thon dài, trong bóng đêm, da thịt tuyết trắng của cô như là phát sáng.
Hô hấp đột nhiên nóng lên.
Phó Âm Sênh cảm nhận được, hơi thở nóng cháy của nam nhân, ở trong bóng tối, đặc biệt rõ ràng, phả vào làn da mẫn cảm trên cổ cô, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh trong mơ tối hôm qua
Hơi thở của anh cũng nóng bỏng như vậy, phả vào lên từng tấc da thịt của cô.
Làm cho cô không biết phải dựa vào ai, chỉ có thể theo bản năng mà ôm lấy anh.
Ngay tại lúc Phó Âm Sênh nâng cánh tay mảnh khảnh của mình lên..
Đột nhiên, một đạo ánh sáng, làm cô chợt tỉnh táo lại từ cảnh trong mơ.
Con ngươi xinh đẹp của Phó Âm Sênh chớp chớp, mê mang nhìn nam nhân đang gần trong gang tấc.
Ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay với khớp xương xinh đẹp của anh, ngón tay đang đặt trên công tắc màu vàng, chỉ cần cúi đầu là có thể đối diện với cô.
Lúc này mới phát hiện, Mục Hoài dựa sát vào cô, cư nhiên là để bật công tắc đèn phía sau.
Sau khi bật đèn, nam nhân đứng thẳng người, tư thái thanh thản liễm mi mắt nhìn chăm chú vào cô.
Lỗ tai Phó Âm Sênh đỏ lên.
Mục Hoài, Mục Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pho-am-sanh-cua-muc-hoai/1068696/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.