Chương trước
Chương sau
Mục Hoài không có lên tiếng, chỉ là thân thể dần dần cách cô càng ngày càng gần.
Gần đến mức Phó Âm Sênh thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của anh.
Mục Hoài rũ mi mắt, sau khi thích ứng với bóng tối, có thể rõ ràng nhìn thấy cô ngẩng đầu, cần cổ thon dài, trong bóng đêm, da thịt tuyết trắng của cô như là phát sáng.
Hô hấp đột nhiên nóng lên.
Phó Âm Sênh cảm nhận được, hơi thở nóng cháy của nam nhân, ở trong bóng tối, đặc biệt rõ ràng, phả vào làn da mẫn cảm trên cổ cô, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh trong mơ tối hôm qua
Hơi thở của anh cũng nóng bỏng như vậy, phả vào lên từng tấc da thịt của cô.
Làm cho cô không biết phải dựa vào ai, chỉ có thể theo bản năng mà ôm lấy anh.
Ngay tại lúc Phó Âm Sênh nâng cánh tay mảnh khảnh của mình lên..
Đột nhiên, một đạo ánh sáng, làm cô chợt tỉnh táo lại từ cảnh trong mơ.
Con ngươi xinh đẹp của Phó Âm Sênh chớp chớp, mê mang nhìn nam nhân đang gần trong gang tấc.
Ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay với khớp xương xinh đẹp của anh, ngón tay đang đặt trên công tắc màu vàng, chỉ cần cúi đầu là có thể đối diện với cô.
Lúc này mới phát hiện, Mục Hoài dựa sát vào cô, cư nhiên là để bật công tắc đèn phía sau.
Sau khi bật đèn, nam nhân đứng thẳng người, tư thái thanh thản liễm mi mắt nhìn chăm chú vào cô.
Lỗ tai Phó Âm Sênh đỏ lên.
Mục Hoài, Mục Hoài anh..
Gắt gao cắn môi dưới, gương mặt trắng nõn của Phó Âm Sênh, ở dưới ánh đèn, lộ ra rõ ràng màu hồng nhạt.
Thì ra anh chỉ muốn bật đèn, mà không phải muốn hôn cô!
Vậy tư thế một bộ anh muốn hôn cô là như thế nào?
Đùa giỡn cô sao!
Phó Âm Sênh dùng con ngươi ướt át nhìn chằm chằm Mục Hoài, trước khi cô phát giận.
Mục Hoài kịp thời buông cánh tay đang ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, thong thả ung dung nắm lấy tay cô, đi thẳng vào phòng khách nhỏ ở trong phòng.
Nam nhân tiếng nói trầm thấp: "Cùng anh lại đây."
Phó Âm Sênh nghe tiếng anh nói, mơ hồ bị anh dắt đi vào bên trong.
Theo bản năng ngửa đầu nhìn anh.
Ở trong phòng chỉ mở một bóng đèn duy nhất ánh sáng chiếu xuống mặt anh, sườn mặt anh tuấn, mặt mày tinh tế đẹp đẽ.
"Anh muốn làm gì?" Phó Âm Sênh từ trong sắc đẹp của Mục Bá Bá đột nhiên tỉnh táo lại, quay đầu muốn xem cửa phòng vừa rồi đóng như thế nào, suy xét, rốt cuộc lúc sau sẽ làm sao chạy đi.
Cảm thấy rằng chính mình hôm nay dữ nhiều lành ít.
Mục Bá Bá người này..
Cô thật sự không nên ôm ảo tưởng với anh, còn tưởng rằng anh thật sự rộng lượng, không so đo sự tình cô cho anh đội nón xanh, ai biết, hiện tại là đang chờ cô đưa tới miệng.
Phó Âm Sênh đem ánh nhìn tuyệt vọng từ trên cánh cửa thu lại, nhận mệnh nhìn chằm chằm Mục Hoài.
Mục Hoài lại cười ưu nhã đối với cô, cánh tay dài duỗi ra, thanh tuyến ôn nhu trầm thấp, không có cái loại hùng hùng hổ hổ tính sổ với cô: "Ngồi xuống nói."
"Anh muốn nói cái gì với em?" Phó Âm Sênh không dám ngồi, cứ như vậy đứng bên sô pha, đường cong mượt mà ở đầu vai, ở dưới ánh sáng, trắng như tuyết, xinh đẹp tinh xảo.
Chỉ là.. Thoáng căng thẳng, có thể thấy được cô đang rất khẩn trương.
Cô càng khẩn trương, độ cong trên môi Mục Hoài càng thêm rõ ràng.
Phó Âm Sênh càng ngày càng cảm thấy trên người lạnh buốt.
Lòng bàn tay xoa xoa hai cánh tay mảnh khảnh giờ đây đang nổi đầy da gà vì lạnh.
Nhìn bộ dáng cẩn thận co rúm lại của cô, ánh mắt Mục Hoài hơi nheo lại, không nhanh không chậm cầm lấy điều khiển từ xa, điều chỉnh nhiệt độ.
Thậm chí, còn rất phong độ hỏi: "Còn lạnh không?"
Mục Hoài như vậy, làm Phó Âm Sênh nghĩ tới ban ngày anh giúp cô chia thức ăn, lại hào phóng mua cho cô biết bao nhiêu là quần áo đồ hiệu, sủng cô đến tận trời thiếu chút nữa làm cô nghĩ là Mục Bá Bá yêu cô.
Hiện tại tốt lắm..
Tỉnh mộng.
Bá bá vẫn là bá bá.
Mạnh mẽ đem cô đến chỗ không có một bóng người, rốt cuộc là muốn làm gì?
Trừ bỏ muốn tính sổ với cô, Phó Âm Sênh không còn nghĩ đến khả năng thứ hai.
Đặc biệt là.. Cách bàn trà rộng lớn, Phó Âm Sênh nhìn Mục Hoài bắt chéo hai chân, thần sắc trấn định, ánh mắt đạm mạt nhìn cô.
Trong lòng lại càng không tốt.
Lạnh cái gì mà lạnh, cô rõ ràng là bị dọa được không.
"Không lạnh.." Phó Âm Sênh thật cẩn thận nhìn anh, trong lòng hỗn độn, cô căn bản không dám lại lần nữa chọc giận Mục Bá Bá.
Địch mạnh ta yếu, tùy thời cơ mà hành sự.
Mục Hoài nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, ngón tay thon dài đặt ở trên đầu gối, thoáng dừng lại.
Ánh mắt của cô, quá mức sạch sẽ, sạch sẽ đến mức Mục Hoài chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết được tâm tư của cô.
Càng lúc càng giống cô thời đại học.
Mục Hoài khó có được mà thất thần một chút, rất nhanh liền nhớ tới chính sự, hướng về phía Phó Âm Sênh, chậm rãi cởi từng nút áo trên tây trang.
Một viên.
Mới vừa cởi bỏ, Phó Âm Sênh liền cảm thấy đông tác này của Mục Hoài, rất giống khúc nhạc dạo đầu chuẩn bị làm chuyện xấu.
Vội vàng đem tay nhỏ mềm mại che mắt lại, sau đó trốn ra sau sô pha, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra sự cảnh giác: "Mục Hoài, em cảnh cáo anh nha, anh không thể làm chuyện xấu!"
Ngón tay đang cởi nút áo của Mục Hoài thoáng dừng lại.
Ánh mắt trầm tĩnh hữu lực nhìn cô: "Làm chuyện xấu?"
"Làm chuyện xấu chính là em."
"Em khi nào làm chuyện xấu!" Phó Âm Sênh cho rằng anh trả đũa, muốn làm chuyện xấu đối với cô, ngón tay thon gầy cấu mạnh vào da lưng sô pha, tức giận đến nửa khuôn mặt đều lộ ra ngoài, cái miệng nhỏ hồng nhuận phản bác.
Hừ, khẳng định là Mục Hoài cẩu nam nhân này, tới lúc lại mắc bệnh keo kiệt, muốn cùng cô tính sổ, mới tìm ra lý do đường hoàng chính đáng như vậy.
"Chúng ta không phải đã nói tốt rồi sao, chuyện ban ngày coi như bỏ qua, anh như thế nào.."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nghẹn khuất của cô, Mục Hoài không nhanh không chậm đưa tay vào trong túi tây trang, lấy ra một cái túi, ngón tay thon dài lấy ra một tấm ảnh, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy tấm ảnh quơ quơ trước mặt Phó Âm Sênh.
Ngữ điệu hơi hơi lộ ra một chút lạnh lẽo: "Chuyện ban ngày có thể bỏ qua, vậy cái này thì sao."
Phó Âm Sanh rốt cuộc từ sau sô pha ló đầu ra, tiếp nhận tấm ảnh trong tay Mục Hoài, lắp bắp kinh hãi: "Này ảnh chụp.."
"Làm sao tới được, sao lại tuôn ra?"
Phản ứng đầu tiên của cô chính là, cô cùng Thẩm Thiêm tối hôm qua bị chụp thật rồi, nếu tới trong tay Mục Hoài, vậy thuyết minh chuyện này đã bị tuôn ra, bằng không Mục Hoài một người không bao giờ để ý đến giới giải trí làm sao có được ảnh chụp.
Mục Hoài bất động thanh sắc mở ra Weibo đưa cho cô nhìn.
Thần sắc đạm mạc: "Không cần xem, không bị tuôn ra, là anh mua được."
"Bao nhiêu tiền, em.." Phó Âm Sênh thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng muốn nói trả lại cho anh.
Sau đó, nghe được câu nói tiếp theo của Mục Hoài, những lời cô chuẩn bị nói ra nghẹn lại trong cuống họng.
Mục Hoài cười như không cười nhìn cô, ngữ điệu không chút để ý báo cái con số: "Năm ngàn vạn."
Phó Âm Sênh còn cố bưởng bỉnh, muốn nói sẽ trả lại tiền, sau đó cải biến, nói: "Em.. cảm ơn ngài!"
Năm ngàn vạn!
Chỉ là một tấm ảnh chụp, mà tốn đến năm ngàn vạn, vậy không bằng trực tiếp tuôn ra đi.
Dù sao cô hiện tại cũng có không ít tai tiếng, thêm một cái cũng không kém bao nhiêu.
Mục Bá Bá thật là bại gia tử mà.
Bất quá, Mục Bá Bá cũng thật hào phóng, đắt như vậy, cũng mua giúp cho cô.
Như thế nào đột nhiên có chút cảm động.
Ánh mắt cảm kích nhìn Mục Hoài, Phó Âm Sênh chủ động tiến lên, rót cho anh ly nước: "Nói nhiều như vậy, chắc cũng khát nước rồi, uống một chút nước đi."
Mục Hoài nhìn ly nước trước mặt.
Là một ly nước ấm.
Bàn tay thon dài cầm ly nước lên, ngón tay vuốt ve quanh miệng ly, thần sắc vốn lãnh đạm cũng dần dần khôi phục một chút độ ấm.
Phó Âm Sênh thấy khí lạnh tiêu tán, vội vàng nhân cơ hội mà giải thích sự tình ảnh chụp: "Anh ta chỉ đỡ em một chút, không có gì khác, tối hôm qua đoàn phim mở yến tiệc, em đã có nói với anh."
"Cong.."
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Mục Hoài đem ly nước để lại trên bàn trà, lành lạnh trả lời: "Chụp cũng khá đẹp."
Cảm thấy lời này của anh, như thế nào lộ ra một cổ hương vị chua loét bay lên tận trời, Phó Âm Sênh đối diện với anh mắt của Mục Hoài, lập tức cứu giúp chính mình: "Khó coi chẳng đẹp chút nào, Thẩm Thiêm hoàn toàn không có một chút khí chất cùng gương mặt anh tuấn như Mục Bá Bá ngài, thậm chí môi của hắn so với môi của anh còn kém nhiều lắm."
"Mệt phụ nữ trên mạng nói hắn là người đàn ông mà phụ nữ muốn hôn nhất, em ngay cả một chút cũng không muốn hôn hắn!"
"Vậy em muốn hôn ai?" Mục Hoài nghe cô một hơi nói một đống lời hay, lại ở thời điểm cô vô ý thức đột nhiên hỏi ra những lời này.
Phó Âm Sênh theo bản năng trả lời: "Đương nhiên là anh!"
Sau khi nói xong, đột nhiên ngây ngốc: "Không không không, bá bá, em không có ý tứ muốn vấy bẩn anh!"
"Em đối với anh chính là sự chiêm ngưỡng!"
"Hoàn hoàn toàn toàn chiêm ngưỡng, tuyệt đối không tồn tại tâm tư khinh nhờn đối với anh!"
Vốn dĩ thời điểm Mục Hoài nghe được câu đầu tiên cô nói, ánh mắt đã nhu hòa rất nhiều, chỉ là mấy câu cuối cùng cô nói kia, Mục Hoài càng nghe, sắc mặt càng trầm, cuối cùng trên mặt đen một mảnh.
Ai muốn em chiêm ngưỡng!
Thấy thần sắc Mục Hoài không được tốt cho lắm, Phó Âm Sênh vội vàng chuyển biến đề tài, chỉ chỉ cửa: "Vậy cái kia, em giải thích xong rồi, có thể đi được rồi sao?"
"Muốn trở về ngủ, ngày mai còn phải tiếp tục đóng phim."
Cô vội vàng muốn đắp nặn mình là một người yêu nghề, muốn làm cho Mục Hoài động lòng trắn ẩn mà thả cô đi.
Mục Hoài nhàn nhạt liếc cô: "Đã quên rồi sao, anh muốn đưa đồ em để quên."
Phó Âm Sênh lúc này mới nhớ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng đúng đúng, ngài là tới đưa đồ cho em, thiếu chút nữa đã quên, em đánh rơi cái gì, còn làm phiền Mục tổng tự mình tới một chuyến?"
Hù chết cô, thì ra Mục Bá Bá thật là tới đưa đồ cho cô, sau đó thuận tiện tham ban.
Bất quá, rốt cuộc là thứ gì?
Cô tối hôm qua suy nghĩ thật lâu, đều không nghĩ ra là quên cái gì.
Thực nhanh, cô liền nhìn thấy Mục Hoài không biết từ trong túi quần lấy ra một cái hộp màu cam.
"Em để quên cái này."
Phó Âm Sênh đối với cái món đồ chơi này còn không có quen thuộc lắm, nheo nheo mắt, đến gần mới thấy hộp nhỏ được Mục Hoài cầm trong tay, thiếu chút nữa ngã vào trên người Mục Hoài, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng lắp bắp lên: "Này, thứ này, làm sao lại ở chỗ anh?"
Trong lòng đã điên cuồng mà spam.
Cô rõ ràng đã giấu ở dưới gối đầu, làm sao mà Mục Hoài phát hiện ra được?
Mục Hoài lục gối đầu của cô?
Mục Hoài rảnh như vậy?
A a a, trọng điểm là, Mục Hoài vì cái gì ngàn dặm xa xôi tới đưa cho cô cái thứ đồ chơi này a!
Hai chân nhỏ Phó Âm Sênh mạc danh kì diệu bắt đầu run run, nghĩ tới đêm đó bị Mục Bá Bá như vậy như vậy mà cảm thấy sợ hãi.
Cả người ngốc lăng tại chỗ, không biết nói như thế nào với anh.
Cố tình Mục Hoài vẫn luôn dùng cái loại ánh mắt cười như không cười này nhìn cô.
Da đầu Phó Âm Sênh tê dại, càng ngày càng nghĩ cách càng xa anh càng tốt, sau đó lui lại mấy bước: "Này.. Không phải em làm rơi!"
"Không phải em làm rơi, chẳng lẽ là lưu trữ cho anh dùng?" ngón tay Mục Hoài thon dài linh hoạt, thong thả ung dung mở ra cái hộp màu cam kia, ngữ điệu lộ ra chút ý vị ám ách
Phó Âm Sênh bất chấp tất cả: "Ai kêu anh luôn là không mang, làm bừa, không an toàn."
"Không phải quảng cáo hay nói: An toàn là trên hết hay sao."
Nghe thấy cô dùng ngữ khí cùng vẻ mặt đứng đắn mà nói do quảng cáo nói, thần sắc Mục Hoài thoáng dừng lại một chút.
"Em nói rất đúng."
Nửa ngày sau, đầu tiên là Mục Hoài khẳng định mà gật gật đầu.
Nghe được lời này của Mục Hoài, đáy mắt Phó Âm Sênh lướt qua một mạt ánh sáng, ai da, bá bá đây là không truy cứu sao?
Muốn thả cô đi rồi?
Ngay sau đó, cô cư nhiên nhìn thấy..
Mục Hoài ở dưới mí mắt của cô, ngón tay thon dài đột nhiên mở hộp ra, thần thái tự nhiên lấy ra một cái kẹp ở đầu ngón tay thưởng thức, động tác cực kỳ tự nhiên: "Chỉ là.. Cái kích cỡ này, anh chỉ có thể chơi như vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.