Chương trước
Chương sau
Đã 6 giờ kém mấy phút, trời cũng đã sáng. Nước biển khúc xạ lại ánh mặt trời, trên mặt nước rộng lớn hình thành vết sáng dày đặc.
Châu Nam Cực cuối năm chưa bao giờ tiếc rẻ ánh mặt trời với con dân của nó.
Thuyền đi nhanh trên biển, sóng nghiêng ngã qua lại khiến người ta hoa mắt. Jane Joe Roy ngồi trên mũi boong thuền, mặc cho gió to của Nam Cực thổi vào mặt mình. Adolf thông qua microphone thuật lại cho người trên thuyền nội dung cú điện thoại mới tiếp hồi sáng. Thuyền của tiến sĩ Monterey lúc phát hiện Rossall cùng Ana, chính là lúc bọn chúng đang ăn uống. Này cũng là lần đầu tiên Rossall cùng Ana ở khoảng cách gần như vậy để người khác quan sát mình ăn uống.
“Căng thẳng sao?” Aaron từ trong khoang thuyền đi ra đưa cho cô một bình nước.
“Đương nhiên,” Jane nhìn anh nói, “Trái tim tôi như sắp nhảy ra ngoài. Thượng Đế phù hộ cho chúng ta lúc tới thì bọn nó vẫn còn ở chỗ cũ.”
Aaron nói: “Tôi nghĩ chúng vẫn còn ở đó. Cô xem chiếc thuyền bé bằng sắt phía trước, đó là của tiến sĩ Monterey.”
Quả nhiên, hai phút sau, giọng nam chất phác của Adolf xen lẫn dòng diện thông qua loa truyền ra: “Tất cả mọi người tỉnh lại đi, chúng ta đến rồi.”
Tiến sĩ Sofia đã cầm camera từ lâu, tiến lên chụp Rossall cùng Ana.
“Chỉ có Rossall cùng Ana sao?” Tiến sĩ Sofia hỏi.
Tiến sĩ Monterey cùng trợ thủ của ông đã sớm quen với phong cách nói thẳng của Sofia. Bọn họ đứng trên tay giơ tay hỏi thăm đáp lại: “Đúng, chỉ có hai chúng nó.”
Đoàn quay phim tài liệu cũng không cảm thấy kinh ngạc. Ở lần phỏng vấn đầu tiên, tiến sĩ Sofia đã giới thiệu với bọn họ, bởi Rossall lớn lên quá nhanh, vây lưng của nó cũng đã cất cao. Kể từ đó, vây lưng quá ca liền cản trở Rossall di chuyển dưới băng mà ăn uống — nơi này là thế giới ‘Phong cực’, tốc độ gió bình thường đã là 40m/s, dưới ảnh hưởng của gió lớn, băng di chuyển trên Nam Cực luôn rất nhanh, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị vây giữa tầng băng. Nếu như muốn thoát ra nhất định phải lặn xuống, một hơi bơi xuống hơn nghìn thước, mãi đến khi không có băng bao trùm mới có thể xoay người. Mà cá voi sát thủ nếu không được con khác trợ giúp, thân hình khổng lồ cùng vây đứng thẳng rất có thể khiến Rossall lặn xuống nhưng không thể tới nơi đủ không khí mà hô hấp. Bởi vậy, bắt đầu từ nửa năm trước, Ana thường xuyên dắt Rossall rời khỏi đàn cá heo mà một mình đi kiếm ăn.
Jane cẩn thận đi lên mũi tàu. Phía trước chừng 50m, có hai đầu có một trắng một đen một nhỏ một lớn xen kẽ từ từ di chuyển trên mặt nước, hai vây lưng màu đen ở thế giới trắng xóa này càng đặc biệt dễ thấy. Đầu nhỏ kia bên người có đường vằn màu trắng như đồng hồ cát, con này chắc chắn là Anastasius. Nó khoảng chừng 1m9, ở trong đàn cá heo vằn chữ thập coi như là to lớn. Nhưng con cá heo bên cạnh lại lớn hơn Ana gấp phân nửa, hình thể tròn vo càng khiến nó to hơn Ana gấp hai ba lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.