[ Một mình Đường Cổ ở trong phòng, mẹ cô ở bên ngoài gõ cửa. ]
"Ăn cơm thôi."
Đường Cổ giấu bức vẽ vào trong ngăn kéo, lúc này mới đứng dậy ra ngoài. Mẹ cô nhìn vào phòng, vẫn không thấy cái gì, chỉ thấy trên bàn bày ra mấy cây bút vẽ.
Đường Cổ học mỹ thuật, cô là một người có năng khiếu. Vốn dĩ ở trường có cuộc thi mỹ thuật, nhưng vì cô bị bắt cóc lâu như vậy nên đã bị mất quyền dự thi. Bây giờ, đừng nói đến chuyện có tư cách thi hay không, ngay cả trường học cô cũng chưa có cách nào quay lại, tốt nghiệp được hay không cũng là một vấn đề.
Trên bàn cơm, cha cô trầm mặc ngồi đó, Đường Cổ vừa ăn xong một thìa cơm, trong phòng truyền ra tiếng quát của mẹ, "Mày điên rồi! Sao mày lại vẽ thứ này?!"
Đường Cổ bỏ bát đĩa ra chạy vọt vào phòng, cha cô cũng lo lắng đi theo sau.
Hai người vừa đi đến cửa phòng, mẹ cô đã lôi bức vẽ ra tức giận chất vấn cô, "Mày điên rồi phải không? Sao mày có thể vẽ tên tội phạm cưỡng hiếp kia hả? Sao mày lại không biết xấu hổ vẽ thứ đó! Đường Cổ! Mày điên rồi sao?"
Đường Cổ định xông lên lấy bức vẽ về nhưng mẹ cô xoay người né tránh, bà đau khổ khóc lóc, tay xé chúng thành từng mảnh nhỏ, "Mày không biết hắn làm gì sao?! Hắn cầm tù mày! Hắn còn cưỡng hiếp mày! Hắn giam mày lâu như vậy mày không hận hắn sao?! Tao và cha mày hận hắn đến thấu xương! Hận không thế dùng dao đâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phim-gia-tinh-that/1204657/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.