Buổi tối sau khi kết thúc công việc.
Diệp Phù không dám nhìn hay giao tiếp với ảnh đế, cô mau chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Tiêu Hiểu Hồng mua cho cô ly trà sữa nóng để giữ ấm tay, Diệp Phù ôm ly trà, hai tai hồng hồng, miệng nhỏ hút trà sữa, gương mặt đỏ ửng phinh phính trông vừa thuần khiết vừa đáng yêu.
Nam diễn viên diễn vai "khỉ con" đi đến, gõ cửa xe hỏi cô, "Tối nay đi hát không?"
Diệp Phù nhẹ nhàng cười lắc đầu, "Chắc không được, tôi không biết ca hát."
"Đừng lo, chỉ có vài người thôi, đều quen biết cả." Hắn nói vài người, chính là những người sắm vai "bọn cướp" lợn rừng và trâu đực.
Diệp Phù mím môi không nói gì.
Cô vốn không quen những trường hợp thế này, trước kia nếu không phải vì chuyện này, cô sẽ không đến mức đắc tội với người ta, rồi bị phong sát lâu như vậy, không đề cập đến việc không nhận được vai diễn, lúc nghèo nhất, mỗi ngày ba bữa cô chỉ ăn bánh bao, mà còn là bánh bao chay chứ làm gì có bánh bao thịt.
"Ngồi xe chúng tôi đi chứ? Cách đây cũng không xa lắm đâu." Tống Vũ vừa nói vừa muốn kéo tay Diệp Phù, cánh tay của cô gái nhỏ tinh tế mềm mại, trắng nõn như ngọc, hắn vẫn còn nhớ xúc cảm trơn mịn khi đóng phim.
Hắn chỉ tiếc mình không phải là Sầm Loan, nếu không, người mỗi ngày đè Diệp Phù dưới thân để "làm" chính là hắn.
Cũng may là tính cách ảnh đế trầm ổn, đổi lại là hắn, e là ngày đầu tiên sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phim-gia-tinh-that/1204643/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.