Thiên Duyên Thành của Phong Duyên Tinh cũng còn được gọi là Bất Dạ Thành, là do Vân Tiêu Thánh Thành tại Phong Duyên Tinh tu kiến một tòa tu chân thành thị thật lớn, nơi này tụ tập tất cả đều là gia truyền người tu chân và tu chân môn phái nhỏ, đại môn phái có thực lực đều ở nơi khác trên Phong Duyên Tinh, chiếm cứ nơi các phong thủy bảo địa, đương nhiên, bọn họ ở Thiên Duyên Thành cũng có bố trí điểm liên lạc. Cả Bất Dạ Thành được tu kiến trên một bình đài thật lớn, nghe nói đây là do Vân Tiêu Thánh Thành tổ chức một nhóm cao thủ, ở nơi này mạnh mẽ mở núi san cốc kiến tạo ra, chia làm hai bộ phận trên không trung và cả trên mặt đất. Có tên là Bất Dạ Thành là bởi vì Thiên Duyên Thành không có đêm tối, nơi này có bảy khỏa thiên châu chiếu sáng thật lớn, bảy khỏa thiên châu này là tiên khí, chẳng những có thể chiếu sáng, còn cấu thành phòng hộ lực lượng của Bất Dạ Thành, cũng hay, bởi vì có bảy khỏa thiên châu này, người tu chân của Phong Duyên Tinh mới hoài nghi Vân Tiêu Thánh Thành có tiên nhân tồn tại. Thành thị của Thiên Duyên Thành tạo ra vô cùng hoàn hảo, có thể nói là một thành thị hoa viên, các loại kỳ hoa dị thảo biến thành những nẻo đường ngã tư nơi thành thị, ở mỗi nơi của thành thị đều có thể ngửi được hương hoa nhàn nhạt lan tỏa. Lý Cường lần đầu tiên đi tới Thiên Duyên Thành, hắn đã đi rất nhiều nơi, nhưng một tu chân thành thị xinh đẹp như vậy hắn chưa từng nhìn thấy qua, hắn không khỏi cảm thán vạn phần, trách không được Phó Sơn từng nói qua, nơi này là một thành thị vô cùng phát đạt, nhân tố kỹ thuật cực nhỏ, tất cả đều là dùng thủ đoạn của người tu chân kiến tạo ra thành thị, so với những đại thành tu chân của Lâm Minh Tinh tốt hơn mấy trăm lần, đây mới chính thức gọi là tu chân thành thị. Sau khi vào thành, cơ hồ tất cả người tu chân cũng đều rơi xuống đường cái, chỉ có một số rất ít người còn ở trên trời phi hành. Ba Tạp Lãng giải thích: " Lý huynh, muốn đi vào Bất Dạ Thành, ngoại trừ cao thủ ngoài Phân Thần kỳ còn có thể phi hành ra, còn những người tu chân khác không phi nổi, thiên châu cấm chế của Bất Dạ Thành cấm chế lực lượng của người tu chân cấp bậc thấp, a a, cho nên người có thể phi hành tại Bất Dạ Thành đều là tu chân đại cao thủ." Người trên đường rất nhiều, cơ bản đều là người tu chân, hào khí cả thành thị đều cực kỳ bình thản. Nơi này người bình thường cực ít, không giống thành thị tu chân ở Lâm Minh Tinh, là người bình thường và người tu chân ở chung hỗn hợp, người tu chân nơi này tuyệt đại bộ phận đều là thiên di tới, tinh cầu phụ cận Phong Duyên Tinh có khi là người bình thường, chỉ có người tu chân có thành tựu mới có thể đi vào Phong Duyên Tinh. Thích Hoằng Gia hỏi: " Chúng ta đi về trú địa của tổng bảo hay sao?" Lý Cường lắc đầu nói: " Ta đi trú địa của Cổ Kiếm Viện trước, nga, lão phong tử, ngươi có đi đến đó chưa?" Hắn vừa nói vừa đeo trang sức của giám viện Cổ Kiếm Viện vào. Cảnh Phong cười nói: " Ta đã tới vài lần, nhưng lần nào cũng rất vội vàng, ta nhận ra địa phương đó, trú địa của Trọng Huyền Phái ta cũng biết, chúng ta từng đi qua, do Phó lão tiền bối mời." Mị nhi vẫn kéo cánh tay của Linh Bách Tuệ, tâm tình của tiểu cô nương cực kỳ khẩn trương. Linh Bách Tuệ cũng cảm thấy thắc thỏm bất an, nhưng nhìn thấy Mị nhi khẩn trương như vậy nàng ngược lại trấn định trở lại, nàng không ngừng nhỏ giọng nói chuyện với Mị nhi, cố gắng phân tán sự chú ý của nàng. Lý Cường nói: " Tốt, lão phong tử dẫn đường, Tạp Lãng có đi cùng chúng ta hay không?" Ba Tạp Lãng và Thích Hoằng Gia nhỏ giọng thương lượng vài câu, Ba Tạp Lãng nói: " Chúng ta về tổng bảo trú địa trước, a a, ta cũng đã thật lâu không có đi trở về, môn hạ đệ tử muốn tham gia đại hội tranh tài, ta là trưởng lão tốt xấu cũng phải chia sẻ một chút sự vụ của môn phái, khi nào rảnh rỗi sẽ trở lại bái phỏng Lý huynh." Ba Tạp Lãng và Thích Hoằng Gia cáo từ rời đi. Trong lòng Lý Cường đột nhiên có chút khẩn trương lẫn chờ mong, tự mình cũng không nói ra được tâm tình thế nào, mặc dù mình chưa từng ở lại qua Phong Duyên Tinh, nhưng vẫn luôn xem Phong Duyên Tinh là quê hương thứ hai của mình. Hắn nhịn không được nói: " Lão phong tử, không biết Triệu Hào, Mạt Bổn, Nạp Thiện, Thản Ca còn có Triệu Trì bọn họ thế nào rồi? Ai, đám huynh đệ này của ta...thật nhớ bọn họ a." Cảnh Phong lắc mạnh cái đầu đầy tóc rối bời, mở miệng cười nói: " Đám tiểu tử thúi kia, cũng rất khá, đánh nhau cũng đồng loạt chạy lên, mụ nội nó, chưa thấy qua người tu chân nào giống như bọn họ, mỗi người đều không nói quy củ, ha ha." Thật ra hắn ở tại Cổ Kiếm Viện cùng với mọi người ở chung có cảm tình rất sâu đậm, không có việc gì thì đánh nhau chơi đùa, nếu không phải vì muốn đề cao tu vi của mình mà phải đi ra ngoài lịch lãm, hắn còn không nỡ rời khỏi bọn họ. Lý Cường nói: " Lão phong tử, nói cho ta biết phương hướng." Cảnh Phong chỉ vào phương hướng thành Tây nói: " Nhìn thấy cây trụ đó không? Là cây màu bạc...đó chính là trú địa của Cổ Kiếm Viện tại Bất Dạ Thành." Lúc này Lý Cường mới chú ý tới có rất nhiều cây trụ thật lớn, đủ mọi màu sắc. Hắn tò mò hỏi: " Trọng Huyền Phái cũng có trụ tử làm tiêu thức?" Mị nhi đứng ở sau lưng Lý Cường cách đó không xa, nàng nói: " Ca ca, Trọng Huyền Phái là trụ tử màu đen, ở thành nam, huynh xem." Nàng chỉ vào một phương hướng. Lý Cường quay đầu nhìn lại, cũng quả nhiên có một cây trụ tử màu đen, nhìn qua khoảng cách hình như rất xa. Hắn do dự một chút, nói: " Chúng ta đi Cổ Kiếm Viện trước đã." Lý Cường xuất một chiêu, một vòng kim mang bao vây mấy người, thuấn di qua. Người tu chân đi lại chung quanh giật nảy mình, phải biết rằng tại Bất Dạ Thành thì không có cách nào thuấn di, trừ phi đã đạt đến Đại Thừa hoặc là Tán tiên siêu cấp đại cao thủ mới được, mọi người không khỏi xôn xao nghị luận không ngừng. Đến lúc này, một đạo kim mang hiện lên, Tịch Mịch lão tiên Thiên Thực mang theo khôi lỗi tới rồi. Hắn không chút nào che giấu thân phận tiên nhân của mình, uy thế vô cùng làm cho người tu chân chung quanh ngã ngửa ra đất hơn phân nửa. Thiên Thực lão tiên vừa đến Bất Dạ Thành, lập tức kinh động đến tu chân cao thủ của Vân Tiêu Thánh Thành, trên đường nhất thời loạn thành một đoàn. Mặc dù nơi này là thế lực phạm vi của Kiền Thiện Dong, nhưng cách làm việc của Kiền Thiện Dong cũng rất cẩn thận, rất ít lộ diện trước mặt người tu chân. Tính tình của Thiên Thực vốn cổ quái, làm việc càng tùy tâm sở dục, hắn mặc kệ người tu chân có cảm thụ gì, cứ khí thế hung hăng như vậy mà đi tới. Hắn truy tung Lý Cường đã rất lâu, mỗi một chỗ đều hụt mất cho nên lửa giận trong lòng hắn cũng càng lúc càng lớn. Rất nhanh đã có người tu chân của Thánh Thành tới nơi, cung kính mời Thiên Thực lão tiên đi đến trú địa của Thánh Thành. Tin tức Thiên Thực lão tiên đi tới Phong Duyên Tinh nhanh chóng truyền về Thánh Thành. Thiên Thực lão tiên vừa mới ngồi yên, Kiền Thiện Dong đã chạy tới. Phải biết rằng Thiên Thực lão tiên tại tiên giới cũng là một người có đại danh đỉnh đỉnh. Thiên Thực vừa nhìn thấy Kiền Thiện Dong thì liền ngây dại, hắn không nghĩ tới đây lại là địa bàn của Kiền Thiện Dong, mặc kệ thế nào, Kiền Thiện Dong cũng là La Thiên Thượng Tiên, Thiên Thực hắn có cuồng ngạo cũng không cùng La Thiên Thượng Tiên gây mâu thuẫn. Kiền Thiện Dong nhìn thấy Thiên Thực, không nhịn được lộ ra mỉm cười, hắn biết Thiên Thực vì ai mà tới. Hắn cố ý giả bộ hồ đồ hỏi: " Thiên Thực, ngươi chạy tới đây làm gì?" Thiên Thực còn chưa kịp nói chuyện, kim quang chợt lóe, Đại Nam Phong Ngự đã xuất hiện ngay trước mặt hắn. Đại Nam Phong Ngự cười khanh khách nói: " Yêu, lão tiên sao lại thanh nhàn như vậy a, chạy đến địa bàn của Kiền đại ca, có phải định đến nơi đây cướp về mấy người tu chân a?" Trong lòng Thiên Thực âm thầm kêu khổ, hắn không nghĩ tới đến đây lại gặp phải hai tiên nhân. Tám chân mày của hắn có chút giật giật, vẻ mặt khổ sở nói: " Hai oan gia đối đầu các ngươi lại cùng nhau đi tới đây, ai, có phải ta đã nhìn lầm hay không." Đại Nam Phong Ngự và Kiền Thiện Dong đều cũng cười ha hả. Trong lòng Thiên Thực lão tiên âm thầm căm tức, hắn không chút phản ứng nói: " Không nghĩ tới Kiền đại nhân cũng biết công phu nhàn hạ này, tại giới này lập ra một hậu thai( cửa sau) người tu chân, có phải định bồi dưỡng một nhóm đệ tử xưng hùng tại tiên giới phải không a?" Sắc mặt Kiền Thiện Dong hơi đổi, trong lời của Thiên Thực lão tiên rõ là có ý khác. Trừ phi trải qua sự đồng ý của Thanh Đế, nếu không tiên nhân không thể trở lại thế giới này, nguyên nhân trọng yếu chính là tiên nhân có thể ở giới này bồi dưỡng người tu chân sau khi thăng nhập tiên giới sẽ tự nhiên hình thành thế lực, đối với những tiên nhân khác sẽ tạo thành uy hiếp thật lớn, cho nên dù là Thiên Thực lão tiên cũng không dám tự nhiên công khai mà bồi dưỡng người tu chân. Kiền Thiện Dong lạnh lùng nói: " Ta làm gì cũng không tới Thiên Thực ngươi xen vào, nói đi, chạy đến chỗ ta có chuyện gì?" Thiên Thực lão tiên thở dài, sự uất ức trong lòng kia thực không có cách nào khác nói ra. Hắn bất đắc dĩ nói: " Ta tìm người được không a? Ân, có lẽ các ngươi biết, có một người tu chân tên là Lý Cường, các ngươi có gặp qua chưa? Có lẽ hắn không phải là người tu chân, ta đến bây giờ cũng không nghĩ ra người này rốt cuộc là đang làm gì, vậy mà cũng có thể phá hủy Huyễn Tật tiên trận của ta, hừ, nếu để cho ta gặp hắn, ta sẽ làm cho hắn hối hận đã đi tới thế giới này." Hắn hận đến cắn răng nghiến chặt. Kiền Thiện Dong khinh thường liếc mắt nhìn hắn: " Tâm nhãn vẫn còn nhỏ nhen như vậy, Lý Cường là ai thì ta biết, Phong Ngự cũng biết, Cô Tinh và Hiên Long đại nhân cũng biết, mặt khác, Thanh Đế...lão nhân gia cũng biết, ngươi muốn làm gì hắn nào?" Vẻ mặt Thiên Thực thú vị cực kỳ, cả tám chân mày cũng nhanh chóng tạo thành mười một chân mày, Đại Nam Phong Ngự nhìn thấy nhịn không được bật cười ha hả. Nội tâm của Thiên Thực lão tiên cực độ khiếp sợ, người mà Kiền Thiện Dong nhắc tới cho dù tại tiên giới cũng toàn là những nhân vật không tưởng nổi, nhất là nghe được chí tôn Thanh Đế cũng biết Lý Cường này, hắn không khỏi có chút cảm thấy rét lạnh. Thiên Thực lão tiên buồn rầu vạn phần, hắn không giải thích được, khó hiểu hỏi: " Hắn rốt cuộc là ai a?" Kiền Thiện Dong tựa hồ rất cao hứng, có thể làm cho Thiên Thực cổ quái này khó chịu một chút, hắn cảm thấy rất hài lòng. Hắn nhàn nhạt nói: " Hắn là ai? A a, hắn là người ngươi không đụng tới được đâu." Con mắt của Thiên Thực lão tiên trừng lên: " Ta không đụng tới được? Phi! Ta muốn đụng tới hắn đó, ngươi biết hắn ở nơi nào?" Đại Nam Phong Ngự nhịn không được châm chọc: " Đụng tới hắn? Lạc lạc, ngay cả Kiền đại ca mà hắn cũng dám động thủ, hẳn là không sợ ngươi phải không? Còn có một tin tức miễn phí nói cho ngươi nghe, nghe nói Lý Cường này là đồ đệ do Thanh Đế chỉ định, ân, ngươi gặp hắn tốt hơn chỉ nên sửa trị một chút, dù sao bổn tiên tử cũng xem tiểu tử này không vừa mắt, nga, được rồi, nghe nói ngươi bắt một nhóm người tu chân nhốt tại Câu Lam Tinh?" Thật ra chuyện này Đại Nam Phong Ngự cũng không quá rõ ràng, nhưng nàng vẫn cố ý chọc hắn một câu. Thiên Thực lão tiên bây giờ phiền não nhất chính là việc này, hắn mặc dù không quan tâm đến việc bắt người tu chân chơi đùa, nhưng rất kiêng kỵ giết chết người tu chân, không nghĩ tới tên Bích Ngô Tử lại dám làm mấy chuyện xấu, đem những người tu chân mình bắt tới giết hết sạch sẽ thì không nói, còn đem bọn họ luyện thành khôi lỗi, chuyện này cơ hồ là tâm bệnh của hắn. Hắn hận hận nói: " Các ngươi không phải cũng làm thế hay sao, chê cười ta? Bỏ đi." Nói xong những lời này, đến lúc này Thiên Thực lão tiên mới đột nhiên có phản ứng, hắn kinh ngạc kêu lên: " Cái gì? Thanh Đế thu hắn làm đồ đệ? Chê cười rồi, ta còn là lần đầu tiên nghe nói tiên nhân thu đồ đệ....ách, đây là tại sao?" Trong lòng hắn đột nhiên khởi lên một cảm giác vô lực, tại sao mình lại đụng chạm tới một người lợi hại như vậy, bây giờ thật sự là có điểm cưỡi hổ khó xuống rồi. Kiền Thiện Dong nói: " Thiên Thực, ta biết tại sao ngươi muốn tìm hắn, hắc hắc." Hắn cười có vẻ rất cổ quái. Thiên Thực cảnh giác hỏi: " Như thế nào?" Đại Nam Phong Ngự như có điều suy tư nói: " Hắn phá hư Huyễn Tật tiên trận của ngươi? Chẳng lẽ ngươi có thứ gì đó không cho người ta biết bị hắn cầm đi...nga...ta biết rồi...khó trách." Kiền Thiện Dong cười nói: " Ta vừa nhìn thấy bộ dáng tức giận cổ quái của Thiên Thực là đã đoán được rồi, ha ha.." Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong ngự cơ hồ đồng thanh kêu lên: " Trấn Thái Ý Nguyên!" Thiên Thực lão tiên quả thật cũng đã bị hai vị này chọc tức điên lên, hắn tức giận đứng bật dậy, quái dị kêu lên: " Vậy thì thế nào! Trấn Thái Ý Nguyên là do Lệ Cấm Thiên Quân cho ta mượn chơi, lại bị tiểu tử này trộm đi mất, ta đương nhiên phải truy theo hắn rồi." Đại Nam Phong Ngự cười hì hì nói: " Lệ Cấm Thiên Quân cho ngươi mượn sao? Không có khả năng, nhưng ta nói cho ngươi một tin tức thật bất hạnh, Nghịch Hành thông đạo đã mở, hì hì, Thiên Thực a, ngươi có ý nghĩ gì đây?" Đại Nam Phong Ngự kỳ thật cố ý nói như vậy, quả nhiên sắc mặt của Thiên Thực lão tiên đại biến, hắn vô lực ngồi phệch xuống, khó tin nói: " Khai thông rồi? Là bàn tay của ai mạnh mẽ thế?" Kiền Thiện Dong nhàn nhạt nói: " Ngoại trừ Thanh Đế lão nhân gia, còn có ai có khí phách như vậy nữa." Thiên Thực lão tiên có vẻ khẩn trương, nhưng hắn cũng không ngốc, nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Đại Nam Phong Ngự, hắn đột nhiên nói: " Ta nhớ kỹ tiên tử hình như đã đắc tội với Bách Điệt Thiên Quân..đúng vậy, là Bách Điệt Thiên Quân! Này...tiên tử đối với chuyện Nghịch Hành thông đạo bị mở thì có ý nghĩ thế nào?" Đại Nam Phong Ngự giống như một con mèo bị đạp trúng đuôi, nhảy vọt lên, hừ hừ tức giận mắng: " Thiên Thực! Ngươi hỗn đản...ngươi..." Kiền Thiện Dong đưa tay ngăn cản Đại Nam Phong Ngự, khuyên nhủ: " Bỏ đi, hai người các ngươi cũng đừng nên nháo loạn nữa, Lý Cường dám chắc sẽ trở về, đến lúc đó ta phụ trách tìm hắn, ngươi muốn đi đòi Trấn Thái Ý Nguyên, ta phỏng chừng hắn sẽ trả cho ngươi đó, nhưng..." Hắn để lại nửa câu không nói hết, con mắt nhìn chằm chằm Thiên Thực lão tiên. Thiên Thực lão tiên biết được mình bị nằm trong tay Kiền Thiện Dong, hắn bất đắc dĩ nói: " Ngươi có đề nghị gì?" Đại Nam Phong Ngự lập tức liền phản ứng, Kiền Thiện Dong vốn đang tìm người hỗ trợ cho mình. Kiền Thiện Dong cười hì hì nói: " Thiên Thực, xin mời ngươi đến Vân Tiêu Thánh Thành đi chơi, như thế nào?" Thiên Thực lão tiên liếc mắt nhìn Đại Nam Phong Ngự, nói: " Được a, dù sao ta cũng khắp nơi chạy loạn, đi đến địa bàn của ngươi chơi một chút." Kiền Thiện Dong nói: " Yên tâm đi, Thiên Thực, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi bị thiệt thòi đâu." Nói xong hắn đưa tay xuất một chiêu, ba người liền mất đi bóng dáng. Lý Cường mang theo Cảnh Phong và Mị nhi, Linh Bách Tuệ vô cùng chuẩn xác rơi vào dưới trụ tử nọ, hắn phát hiện nguyên lai chung quanh trụ tử là một cái sân rất lớn, trên mặt đất không có một bóng người. Lý Cường cười nói: " A a, bọn họ đều cũng đang ngủ hay sao? Sao không có một người nào?" Cảnh Phong đi về phía trước vài bước, quát to: " Đi ra mấy người mau lên, lão phong tử đã trở lại rồi!" Không tới nửa phút, từ bên trong sân trống rỗng lao ra năm sáu người tu chân, trong đó có một người kêu lên quái dị: " Là ai lớn mật làm càn, dám đến Cổ Kiếm Viện chúng ta giương oai...ách, Phong sư bá! Mẹ ơi, là Phong sư bá tới a!" Lý Cường nhịn không được cười to nói: " Không nghĩ tới lão phong tử nổi danh như vậy a, ha ha." Vẻ mặt Cảnh Phong đắc ý, hắn hắc hắc cười nói: " Ngươi đừng nói, đám đệ tử này đều do chính tay phong tử ta dạy dỗ qua, bọn họ rất quen thuộc với ta đó." Mấy người tu chân nọ quả nhiên cũng không dám nói lung tung, cung kính đi tới, hành lễ nói: " Ra mắt Phong sư bá." Trong đó có một người liếc mắt chợt nhìn thấy trang sức trên đầu Lý Cường, sợ đến hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi xuống luôn dưới đất, hắn thất thanh kêu lên: " Giám viện! Đệ...đệ tử...ra mắt giám viện..." Lý Cường không nhận ra một người nào, hắn cười nói: " Nơi này là ai chủ sự? Mời hắn đi ra nói chuyện." Đệ tử kia mặc dù nhận ra trang sức trên đầu giám viện, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra giám viện này là ai, vẫn có một đệ tử bên cạnh cũng cơ trí, hắn vội vàng nói: " Mời chờ." Rồi quay đầu lại xoay chân bỏ chạy, tốc độ cực nhanh đi vào dãy phòng phía sau, chỉ chốc lát sau từ trong phòng chạy ra một đám người. Lý Cường liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người quen, hắn kêu to lên: " Mạt Bổn! Là ta!" Người cầm đầu đám người vừa đi ra chính là đồ đệ Lý Cường, Mạt Bổn, hắn bây giờ chính là người chủ sự của Cổ Kiếm Viện tại Bất Dạ Thành. Bộ dáng Mạt Bổn bây giờ rất tiêu sái, một thân bào phục màu đen ám hoa, tóc buộc ra sau gáy, một cây trâm màu lam cắm trên đỉnh đầu, diện mạo đã thay đổi rất lớn, chỉ là cặp mày còn một ít bóng dáng khi xưa. Lý Cường vô thức kêu lên, khi kêu xong hắn lại không dám xác định nữa. Mạt Bổn nghe được tiếng kêu có chút ngẩn ngơ, hắn run rẩy mãnh liệt, tựa như bị sét đánh trúng, kinh ngạc ngây ngốc nhìn Lý Cường. Đột nhiên hắn điên cuồng gào thét lên một tiếng, bay vọt tới, xa xa còn một khoảng cách hắn đã quỳ xuống, dựa vào cỗ lực mạnh mẽ như thế mà lết hai đầu gối đến ngay trước mặt Lý Cường. Hắn cơ hồ như hống lên: " Sư tôn! Sư tôn! Sư tôn của ta đã về rồi..." Lý Cường cũng choáng váng, hắn không nghĩ tới kẻ nhát gan sợ chuyện nhu nhược Mạt Bổn khi xưa lại có thể phóng khoáng biểu lộ cảm tình của mình ra mạnh mẽ như vậy, quả thật như thay đổi thành người khác. Hắn đỡ lấy đầu vai Mạt Bổn, luôn miệng nói: " Tốt, tốt, tốt a, rốt cuộc cũng gặp lại rồi." Mạt Bổn ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nước mắt đang cố nén: " Đúng vậy, rốt cuộc lại thấy được sư tôn rồi." Trong mấy người đệ tử, Mạt Bổn có cảm tình sâu đậm với Lý Cường nhất, đột nhiên nhìn thấy cửu biệt trùng phùng với Lý Cường, hắn thật sự không cách nào khống chế được bản thân mình, không khỏi có chút thất thố. Linh Bách Tuệ cảm thấy kỳ lạ, nàng nhỏ giọng hỏi Mị nhi: " Muội tử, đồ đệ của đại ca ngươi sao vừa thấy mặt đã làm loạn la hoảng, không giống như người tu chân ma, di, tiểu muội ngươi như thế nào vậy?" Mị nhi từ khi tu nhập cảnh giới của linh suất, cảm tình cũng trở nên phong phú, mắt nàng đỏ hồng, ôm lấy eo Linh Bách Tuệ, nhỏ giọng nói: " Linh tỷ tỷ, bọn họ đã xa cách rất lâu." Linh Bách Tuệ đột nhiên tỉnh ngộ, nàng không khỏi suy nghĩ: nếu là mình còn có thể nhìn thấy sư tôn, vậy sẽ thế nào? Lý Cường cẩn thận đánh giá Mạt Bổn, gật đầu nói: " Tốt, phi thường tốt, đã là Xuất Khiếu sơ kỳ rồi. Mạt Bổn đứng lên, sư huynh ngươi đang ở nơi nào?" Mạt Bổn ngại ngùng đứng dậy, người tu chân phía sau hắn cũng chạy lại, trong đó có một người trung niên hỏi: " Sư bá, hắn là sư tôn của người?" Mạt Bổn trách mắng: " Là sư bá tổ! Cũng là giám viện của Cổ Kiếm Viện! Một chút lễ phép cũng không có, tất cả mau lại đây bái kiến!" Lý Cường không khỏi đối với Mạt Bổn có cái nhìn khác, chẳng những tu vi tăng cao không thể tư nghị, người cũng trở nên có uy thế, hắn thật sự là cảm thấy vui vẻ. Đám người tu chân lập tức tiến lên bái kiến, Lý Cường vội vàng hồi lễ, hắn lấy ra rất nhiều thượng phẩm tinh thạch, làm lễ vật đưa cho mọi người. Tại tu chân giới, trưởng bối khi nhìn thấy vãn bối, có lễ vật cấp tùy tiện, Lý Cường làm người lại hào sảng, chỉ cần trên người có gì đó thích hợp, hắn sẽ không chút do dự đem đi tặng người. Mạt Bổn nói: " Sư tôn, Triệu Hào sư huynh và Nạp Thiện sư đệ mang theo các huynh đệ đi xem sân tỷ thí, rất nhanh sẽ trở lại, hay là vào nhà ngồi trước đã. Tiểu Thất, ngươi đưa theo mấy sư đệ đi tìm đại sư bá bọn họ, nhìn thấy họ thì nói sư tôn đã trở về, mau nhanh đi!" Mấy người tu chân lập tức chạy ra hướng phía bên ngoài. Cảnh Phong cười vỗ vai Mạt Bổn, nói: " Tiểu phong tử, ngươi biết không, Mạt Bổn vốn là một trong ba người đạt được danh hiệu trong tỷ thí pháp thuật của thế giới này, tại Phong Duyên Tinh tu chân giới, tiểu tử này có một xước hào – Yêu( yêu khí, yêu quái) Thương Mạt Bổn, hắn đem tất cả công phu đều bỏ vào trong luyện trường thương nọ, cây thương đó chính là do Phó lão gia tử giúp hắn tu luyện đó." Lý Cường cười nói: " Yêu Thương Mạt Bổn? Hay thật, cái tên này nghe cũng lợi hại a." Cảnh Phong cười trộm nói: " Cũng không lợi hại như kẻ làm sư tôn ngươi, danh hào Hỗn Thế Ma Vương, tại Phong Duyên Tinh đại danh đỉnh đỉnh a." Đám đệ tử chung quanh đến lúc này mới biết Lý Cường là ai, đều tỏ vẻ kinh ngạc cùng ánh mắt sùng bái. Mạt Bổn nhìn Mị nhi và Linh Bách Tuệ, hỏi: " Sư tôn, các nàng là?" Mị nhi nhảy đến trước mặt Mạt Bổn, cười hì hì nói: " Ta là Mị nhi a, Mạt Bổn ca ca không nhận ra muội sao?" Mạt Bổn kinh ngạc nói: " Trời ạ, là Mị nhi, ta...Mị nhi có khỏe không?" Mị nhi cảm khái than thở: " Mạt Bổn ca ca, ngươi biến hóa rất lớn a, Mị nhi cũng không dám nhận nữa." Nàng từng theo Mạt Bổn về nhà, khi đó hắn chỉ là một tiểu thương nhân nhu nhược yếu ớt, nàng vẫn rất đồng tình với hắn. Trú địa của Cổ Kiếm Viện tại Bất Dạ Thành rất lớn, tổng cộng có bảy tòa binh thai liên tục cấu thành, phía dưới bình thai là phòng ốc, được sắp xếp tề chỉnh thuận tự, ngoại hình phi thường cổ quái, như là dùng tinh thể cấu trúc, phát ra nhàn nhạt quang mang màu xanh biếc, làm cho người ta có một loại cảm giác thanh tân. Bởi vì Cổ Kiếm Viện là một trong bảy đại môn phái của Phong Duyên Tinh, cho nên trú địa cũng được tu kiến thật khí phái hoa mỹ. Sau khi đi vào phòng, Lý Cường phát hiện phòng ốc nơi này thật đặc sắc, ánh sáng bên ngoài có thể xuyên thấu vào phòng, nên trong phòng phi thường sáng ngời. Mặt đất trong phòng được lót một lớp đá màu đỏ nhạt, được gọt đẽo cực kỳ bóng loáng, có chút giống đá Đại Lý, trong phòng rất sạch sẽ, không có bài biện gì. Lý Cường biết, người tu chân trong lúc tĩnh tu thì cũng không cần thêm gì khác. Mạt Bổn thật sự là rất vui, hắn mời Lý Cường khoanh chân ngồi xuống, rồi lại sai người mang lên các loại linh quả, rồi tự mình ngồi bên cạnh Lý Cường, đem tình huống hiện tại đơn giản thuật qua một lần. Đám người Triệu Hào lúc ở Thiên Đình Tinh trước khi xảy ra tranh đoạt Thiên Thần Chi Nộ thì được đưa đến Cổ Kiếm Viện, khi đó Mạt Bổn và Hồng Thiêm đã được Lý Cường đưa đến Cổ Kiếm Viện tu hành trước tiên. Bởi vì bọn họ đều là người của Lý Cường, cho nên được Lăng Quân Nham viện chủ chiếu cố, nhất là viện chủ hiện tại Thiên Xích Âu, hắn đối với đám người Triệu Hào cũng phi thường tốt, hơn nữa Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh cũng thường xuyên đến thăm bọn họ, bởi vậy địa vị những người này ở Cổ Kiếm Viện cũng khá cao. Bởi vì có rất nhiều cao nhân tiền bối trợ giúp, Mai Du Băng của Hồi Xuân Cốc thậm chí còn chuyên môn mở lô luyện đan cho bọn hắn mỗi người một viên Nguyên Dương Đan và Bồi Nguyên Đan, bởi vậy Triệu Hào bọn họ tiến độ tu chân cực nhanh, Triệu Hào đã đạp vào Xuất Khiếu trung kỳ, Hồng Thiêm đã đạt tới Xuất Khiếu hậu kỳ. Mạt Bổn càng là một dị sổ, tiến độ của hắn ngay cả viện chủ Thiên Xích Âu cũng khen không dứt miệng, dựa vào khắc khổ và cố gắng hơn người, hắn đã trở thành cao thủ đứng thứ ba trong nhóm huynh đệ. Cho dù là Nạp Thiện và Thản Ca hai tên làm biếng như vậy, cũng đã đạp được vào Nguyên Anh kỳ. Đám người họ đã trở thành lực lượng trung kiên của Cổ Kiếm Viện. Lý Cường nghe kể không ngừng cười vui, đó là sự cao hứng phát ra từ nội tâm của hắn. Linh Bách Tuệ thập phần tò mò mà nhìn, nàng cảm thấy Lý Cường rất kỳ quái, quả thật không giống như người tu chân. Lý Cường hỏi: " Hoa đại tỷ đã tới chưa? Còn có Nữu Nữu và Hồng muội thế nào rồi?" Trong lòng hắn vẫn niệm nhớ các nàng. xem tại TruyenFull.vn Mạt Bổn nói: " Hoa tiền bối đã tới vài lần, từ sau khi Phó tiền bối độ kiếp, nàng đã mang theo Mai cô nương và Kiều cô nương rời đi..." Lý Cường rất kinh ngạc: " Sao Hoa đại tỷ phải rời đi?" Mạt Bổn cười khổ nói: " Hoa tiền bối nói, nhìn thấy Phó tiền bối thuận lợi độ kiếp nên nàng đã an tâm, cho nên nàng quyết định mang theo đệ tử cũng đi tiềm tu, nói là một ngày nào đó còn có thể gặp lại Phó tiền bối." Trong lòng Lý Cường đối với Hoa Mị Nương bội phục tới cực điểm, không hổ là tiểu yêu nữ, có thể cầm lên bỏ xuống dễ dàng. Hắn nhịn không được khen: " Hay! Hoa đại tỷ lợi hại." Chỉ nghe ngoài cửa có người hét lên: " Ai tìm lão Nạp ta...ai, chạy mệt muốn chết, địa phương này thật là xui xẻo, không cho người ta bay, mụ nội nó, thật sự là đáng ghét...lão Mạt! Lão Mạt! Ai tìm ta a?" Nạp Thiện tới rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]