Tiểu Bạch ở trong lòng ngực Lý Cường đột nhiên trở nên bất an, bộ lông toàn thân tựa hồ cũng dựng đứng lên, nó lộ ra hàm răng nhọn trắng nhỏ, hướng về phía Cấm Chế Thần Bi nhe răng rít gào. Lý Cường vuốt ve đầu nó an ủi nói: " Tiểu Bạch, ngươi phát hiện cái gì sao? Đừng nháo." Tiểu Bạch dần dần an tĩnh, im lặng trở lại, cái đầu nhỏ không ngừng dụi vào tay Lý Cường, Lý Cường tựa hồ hiểu được ý tứ của tiểu Bạch, nó là muốn mình phải chú ý xem xét Cấm Bi. Lý Cường lại chú ý lên Cấm Chế Thần Bi. Đó là một khối cấm bi hình chữ nhật, bên mép không có quy tắc nào, trên cấm bi phát ra quang hoa bảy màu sáng lạn, làm cho người ta phải hoa mắt, trên cấm bi bị quang hoa bảy màu yểm ánh hiện lên văn tự, tựa như văn tự trên phim, từ trên dời xuống di động, có vẻ mười phần thần kỳ. Xích Minh ma tôn đột nhiên nói: " Nhanh nhớ kỹ nội dung của nó một chút, cố gắng ghi nhớ!" Lý Cường và Yển Thiên Hồi biết Xích Minh ma tôn có lẽ đã phát hiện cái gì, hai người lập tức ngưng thần dùng tâm niệm ghi nhớ. Công lực của Bách Thịnh Chân không đủ, hắn căn bản nhìn không thấy văn tự trên cấm bi. Hiên Viên Dịch Thanh có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn không nói một lời, nhanh chóng lấy ra một ngọc đồng giản, chuyển toàn bộ văn tự trên cấm bi vào trong ngọc đồng giản. Chỉ nghe một trận chấn chiến khe khẽ, một khúc linh tiếng vang kỳ dị vang lên, cấm bi đột nhiên tối sầm lại, lại sáng rực lên. Xích Minh ma tôn hét lớn: " Đây là lần cuối cùng, vô luận như thế nào cũng phải nhớ kỹ." Cũng quả nhiên văn tự không ngừng thoáng hiện. Lý Cường, Xích Minh ma tôn và Yển Thiên Hồi cũng có chút khẩn trương, ba người bọn họ đều cũng biết, văn tự ghi lại trên cấm bi nhất định có nội dung trọng yếu, mặc dù còn chưa hiểu là có ý tứ gì, nhưng nếu bỏ lỡ thì có hối hận cũng đã muộn. Cấm bi rất lớn, văn tự cũng rất nhỏ, ba người tuy đều là đại cao thủ lợi hại, cũng cảm thấy phải cố hết sức. Thời gian trôi qua, rốt cuộc cấm bi lại chấn chiến, mắt nhìn thấy thải quang ngày càng ảm đạm, một tiếng sét trầm muộn vang lên, cấm bi hóa thành vạn điểm thải quang biến mất vô tung, bốn phía nhất thời một mảnh đen nhánh nhìn không thấy thiên địa, nhìn không thấy được vật gì, chỉ nhìn thấy quang mang trên cơ thể năm người phát ra chói mắt. Trầm mặc chỉ chốc lát, Xích Minh ma tôn chầm chậm nói: " Ta không có nhớ hết, mẹ kiếp, nhiều quá." Yển Thiên Hồi cũng thở dài nói: " Quá nhanh rồi, không kịp nhớ." Lý Cường cẩn thận hồi tưởng một chút, nói: " Ta cũng không có nhớ hết, chúng ta có thể xem xét một chút, xem có thể bổ toàn hay không..." Hiên Viên Dịch Thanh nhỏ giọng nói: " Ta nhớ hết..." Ba người khó tin nhìn hắn, Lý Cường nghi hoặc nói: " Dịch Thanh, ngươi làm sao nhớ? Ngoại trừ tâm niệm trí nhớ pháp, còn có phương pháp ghi nhớ tốt hơn sao?" Hiên Viên Dịch Thanh ngại ngùng nói: " Ách, sư tôn, đệ tử không phải ghi nhớ nó..." Xích Minh ma tôn mắng: " Không có nhớ? Vậy ngươi nói hồ đồ cái gì a!" Hiên Viên Dịch Thanh giơ ngọc đồng giản trong tay lên nói: " Ta đem nội dung chuyển vào trong ngọc đồng giản, là vật gì thì ta cũng không biết." Mọi người nhất thời chợt hiểu ra, Lý Cường xấu hổ nói: " Đúng là Dịch Thanh thông minh, chúng ta...a a, thật sự có chút rối loạn tay chân, hay! Thật không tưởng nổi!" Hắn khích lệ như vậy, gương mặt Hiên Viên Dịch Thanh đỏ hồng lên. Xích Minh ma tôn cũng cười nói: " Tiểu tử ngươi thật thông minh, biện pháp này tốt lắm! Ai, sao lúc ấy ta không có nghĩ đến a." Ba người Lý Cường luân lưu xem xét ngọc đồng giản, lần này bọn họ rất nhanh đã ghi nhớ lại, ba người nhìn nhau, không ai nhận ra loại văn tự này, cũng không có gặp qua. Lý Cường cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nghĩ không ra ở nơi nào nhìn thấy qua, hắn khổ tư suy nghĩ cả hồi lâu cũng không có kết quả, không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua. Hắn nhìn mọi người nói: " Chúng ta thử xem sao, có thể rời đi nơi này hay không." Vì muốn bảo hiểm an toàn, Lý Cường dương tay phao xuất ra Thiên Ti Tử Sắc Tốn, một lần nữa bao bọc mọi người lại, sau đó hỏi: " Các ngươi nghĩ trận pháp nơi này là hình dạng gì?" Yển Thiên Hồi trả lời: " Tựa hồ là Mê Tung Trận...không đúng, Mê Tung Trận phải có cái gì đó, nơi này lại hỗn độn một mảnh, lại không giống...vậy hẳn là..." Hắn càng nói càng loạn. Xích Minh ma tôn dát dát cười ra tiếng, hắn đỉnh đạc vỗ vỗ vai Yển Thiên Hồi, lắc đầu nói: " Không hiểu thì không nên làm ra vẻ như biết, hiểu chưa?" Lý Cường nói: " Chẳng lẽ ngươi hiểu? Ngươi nói xem, đây là trận pháp gì?" Xích Minh ma tôn nhảy dựng kêu lên: " Điều này có gì khó đâu, đây căn bản không phải là trận pháp gì, chỉ là lừa gạt người thôi! Ha ha, các ngươi ngu muốn chết." Hắn mặc dù là có nói hưu nói vượn, nhưng trong lòng Lý Cường có chút vừa động: có lẽ nơi này không phải là trận pháp, nhưng rốt cuộc nó là cái gì đây? Hắn tiếp tục châm chọc: " Nga, nguyên lai đây không phải là trận pháp, vậy là thứ gì đây? Nếu ngươi có thể giúp cho chúng ta đi ra ngoài, thì mới gọi là bản lãnh, nếu không ngươi đừng có khoe khoe khoang khoang!" Yển Thiên Hồi bật cười một tiếng, vội vàng xoay đầu ra chỗ khác, ai cũng biết là hắn đang cười trộm. Xích Minh ma tôn thật sự là bị chọc tức chết, cũng không biết tại sao, hắn không chịu nổi bị Lý Cường châm chọc. Hắn tức giận hừ hừ nói: " Hay a, ta sẽ phá cho ngươi coi!" Hắn bay ra khỏi Thiên Ti Tử Sắt Tốn, huy động Huyết Ma Kích, vô số tiểu ma đầu màu đỏ hướng ra bốn phía tán đi. Lý Cường nói: " Dò đường thì dò đường, không cho thương tổn tính mạng!" Xích Minh ma tôn cũng không để ý tới lời Lý Cường nói, hắn tiện tay đánh ra một kiện ma khí, vừa ra tay chính là một chuỗi ma diễm màu xanh, ma diễm liền đốt mạnh bay về phía trước. Lý Cường nhìn ra sự lợi hại của ma khí này, không khỏi khen ngợi: " Hay a, không hổ là ma giới chí tôn, dùng pháp bảo cũng đặc biệt như vậy." Ma diễm bao vây xung quanh Xích Minh ma tôn một vòng quyện ra phía ngoài kéo dài, như là vô số hỏa đăng màu xanh, chiếu sáng không gian hắc ám chung quanh. Xích Minh ma tôn vung Huyết Ma Kích lên, quát: " Theo ta!" Lý Cường theo sát Xích Minh ma tôn một đường vọt đi tới. Lý Cường phỏng chừng chạy đi mấy giờ, vậy mà ngay cả biên giới cũng không hề nhìn thấy, chung quanh cũng một mảnh hỗn độn như trước. Với tốc độ của Xích Minh ma tôn, hẳn là đã chạy ra rất xa. Lý Cường hét lớn: " Lão Xích, cứ chạy như vậy không hữu dụng đâu! Dừng lại đi!" Thật ra Xích Minh ma tôn cũng đã sớm thấy không đúng, nhưng hắn lại nhất định không muốn bỏ qua, không thể làm gì khác hơn là cứ thẳng đường mà chạy. Nghe được tiếng gào của Lý Cường, hắn lập tức ngừng lại, thu hồi tiểu ma đầu và ma bảo, hãnh hãnh nói: " Nơi này tuyệt đối không phải trận pháp, lại không có biên giới, đây là địa phương quái dị gì a." Lý Cường gật đầu nói: " Nơi này quả thật không phải trận pháp, như là dùng tiên thuật hay thần thuật hình thành không gian cổ quái, nếu chúng ta không hiểu được mấu chốt bên trong, chỉ sợ sẽ bị vây bên trong này mãi." Yển Thiên Hồi cười khổ nói: " Nơi này quả thật không phải là trận pháp, không có gặp gì trở ngại." truyện được lấy tại TruyenFull.vn Lý Cường đưa Xích Minh ma tôn vào trong Thiên Ti Tử Sắc Tốn, nói: " Lão Xích, trước hết hãy tìm hiểu nội dung của cấm bi trước đi, các ngươi chẳng lẽ đều xem không hiểu nội dung trong cấm bi?" Xích Minh ma tôn lắc đầu nói: " Ai biết đó là cái gì, chưa thấy qua." Yển Thiên Hồi cũng lắc đầu: " Quá xa lạ, vốn là lần đầu tiên nhìn thấy, không thể nào hiểu được, nếu còn đang ở Lâm Minh Tinh thì tốt hơn, ta có thể đi tới các phái mà hỏi, nếu không còn có thể tra điển tịch, ở chỗ này thì không có cách nào nữa." Xích Minh ma tôn lạnh lùng nói: " Nói nhảm! Tất cả đều đang vây ở chỗ này, ngươi nói vậy không phải là nói nhảm hay sao?" Lý Cường quát: " Ngươi câm miệng cho ta! Yển huynh là đồng bạn của chúng ta, mặc kệ hắn nói gì, ngươi cũng không được châm chọc huynh ấy." Xích Minh ma tôn thật sự ngậm ngay miệng lại. Yển Thiên Hồi cười nói: " Mộc tử huynh, không có việc gì đâu, ta coi người này là người điên, người điên nói chuyện, ta sẽ không sinh tức giận đâu." Khẩu khí của hai người này nói chuyện càng ngày càng không đúng, đều là châm chọc lẫn nhau không ngừng. Lý Cường bị Yển Thiên Hồi nhắc nhở, hắn nói: " Ta đã tìm được người hỗ trợ." Yển Thiên Hồi ngây ra, hắn khó tin nói: " Không có khả năng a, nếu có thể tìm được người, chúng ta có thể thoát khốn được rồi." Xích Minh ma tôn có chút ngẩn ngơ, lập tức tỉnh ngộ lại, hắn vô cùng vui vẻ nói: " Ta biết rồi, ta biết rồi, là nàng...lão huynh chờ một chút, để cho ta chuẩn bị một chút nào." Người này cũng mặc kệ ánh mắt mọi người nhìn hắn với bao nhiêu kỳ quái, vội vàng chỉnh chu lại trang phục của mình một phen, lôi kéo Bách Thịnh Chân hỏi: " Thế nào? Ta có xinh đẹp hay không a?" Bách Thịnh Chân bị Xích Minh ma tôn làm cho hồ đồ, hắn là người rất thành thật, không cách nào giải thích tại sao Xích Minh ma tôn lại để ý tới việc bản thân hắn có xinh đẹp hay không. Hắn thành thật nói: " Xinh đẹp, thật sự rất đẹp, nhưng lại có điểm như kỳ quái, không biết là có chỗ nào không đúng...oa, đau quá a, đừng có nắm ta..." Xích Minh ma tôn vội vàng buông tay ra: " Ngươi cũng quá yếu ớt đi, ta còn chưa dùng sức ngươi đã bắt đầu kêu loạn." Lý Cường tay kháp linh huyền thả ra, Hàm Mộc linh suất và Bàn Sĩ linh tướng phiêu nhiên hiện hình, hai người khom người hành lễ nói: " Ra mắt đại tôn." Hai người bọn họ vốn là do Linh Quỷ song tôn đưa cho Lý Cường làm thuộc hạ, bởi vậy vẫn luôn chờ đợi ở trong Huyễn Ma Châu, tùy lúc nghe theo lệnh của Lý Cường phân phó. Yển Thiên Hồi, Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân đều là lần đầu tiên nhìn thấy linh thể, kinh ngạc đến không thốt ra lời. Xích Minh ma tôn lại thất vọng, hắn tưởng rằng Lý Cường mời Mị nhi đi ra, ai biết lại chạy đến hai linh thể, hắn nhất thời cảm thấy vô cùng thất vọng. Lý Cường hỏi: " Mị nhi có rảnh không?" Không đợi Hàm Mộc linh suất trả lời, Xích Minh ma tôn vui vẻ bốc cao tận trời, người này còn gấp hơn ai hết luôn miệng nói: " Đúng vậy, nàng có rảnh hay không? Có...hay không? Oa nha...sao ngươi lại xô ta?" Lý Cường nói: " Ngươi câm miệng cho ta!" Hàm Mộc linh suất mơ hồ không hiểu rõ tình huống, hắn cung kính nói: " Mị nhi đại nhân gần đây vẫn luôn bế quan, nghe Linh Vương đại tôn nói, Mị nhi đại nhân đã sắp tu nhập linh suất thể rồi." Trong lòng Lý Cường thập phần cao hứng, hắn biết là do công hiệu của Thánh Thật Lãm. Hắn nói: " Vậy xin mời hai vị đại tôn đến đây một chút, ta cần trợ giúp." Hàm Mộc linh suất và Bàn Sĩ linh tướng đồng thời hành lễ, Lý Cường tay kháp linh huyền, đưa hai người trở về. Yển Thiên Hồi nghi hoặc hỏi: " Đây là linh tướng linh suất trong truyền thuyết? Hai vị đại tôn là ai? Ai nha, ta có phải hoa mắt hay không, sao ngươi có thể tùy tiện làm cho cao thủ của Linh Quỷ giới đi ra được a." Hắn nhìn thấy đến choáng váng hoa mắt, quả thật không dám tin tưởng chính con mắt của mình. Xích Minh ma tôn nhếch miệng nói: " Có gì kỳ quái đâu, hắc ma giới chí tôn như ta không phải cũng đang đi theo hắn sao? Nói cho ngươi, người này tuyệt đối là quái vật a, ai, sao tiểu Mị nhi của ta không ra a..." Chỉ chốc lát sau, Lý Cường mở Huyễn Ma Châu, Linh Quỷ song tôn bay ra. Quỷ Vương đại tôn nhìn quanh bốn phía một chút, dát dát cười quái dị nói: " Dát, đây là địa phương nào...sao âm u thế này, di? Hình như là bị nhốt rồi, huynh đệ, ngươi lại chạy đi đâu chơi đây? Lần này lại chọc vào ai nữa vậy?" Lý Cường cười khổ nói: " Ta làm gì có khả năng chọc vào người nào chứ? Ngươi biết lá gan của ta là nhỏ nhất, bước đi đều nhẹ tay nhẹ chân, sợ không cẩn thận đạp trúng cả con trùng nhỏ." Linh Vương đại tôn ý khí phong phát nói: " Huynh đệ, nơi này là địa phương nào?" Lý Cường cười khổ nói: " Ai biết a, nơi này là một tinh cầu màu tím, chúng ta bị truyền tống lại đây rồi bị vây ở chỗ này." Lý Cường đem tình huống đơn giản giới thiệu lại một chút, hắn bảo Hiên Viên Dịch Thanh đưa ngọc đồng giản, rồi đưa qua cho hai vị đại tôn: " Hai vị có biết văn tự trên cấm bi này không?" Quỷ Vương đại tôn chụp vào tay trước, cẩn thận xem xét qua một lần, nói: " Ta biết đây là văn tự gì, đây là Thần Dụ trong truyền thuyết..." Lý Cường không khỏi mừng rỡ, luôn miệng nói: " Nó nói cái gì? Cái gì Thần Dụ?" Quỷ Vương đại tôn cười khổ nói: " Cụ thể nội dung xem không hiểu, chỉ có thể nhận ra được một ít văn tự mà thôi." Xích Minh ma tôn cười nhạo nói: " Bỏ đi, không nhận ra thì không nhận ra, còn nói là cái gì Thần Dụ, chơi vui lắm sao? Ta phi!" Hai vị đại tôn cũng không để ý tới hắn, biết người này không được bình thường. Linh Vương đại tôn nói: " Ta đến xem.." Hắn cầm ngọc đồng giản xem xét một lát, gật đầu nói: " Đây quả thật là Thần Dụ, bởi vì Linh Quỷ giới cũng có một khối thần bi, chỉ có ta và lão quỷ có thể thấy, các ngươi nhìn thấy khối cấm chế thần bi này, ta cũng có thể nhận ra được mấy văn tự." Lý Cường nói: " Mấy từ cũng tốt, là ý tứ gì?" Linh Vương đại tôn nói: " Thần Chi Chiến Hồn gì đó, hình như là nói nơi này giam cầm một Thần Chi Chiến Hồn, cụ thể là gì thì ta cũng không rõ ràng lắm." Quỷ Vương đại tôn bổ sung: " Cho ta cảm giác hình như là một tinh cầu bị cung phụng cho Thần Chi Chiến Hồn này, nhưng đây chỉ là cảm giác của ta, không biết đúng hay không, dù sao nhận ra được quá ít chữ." Xích Minh ma tôn nói: " Cái gì mà con mẹ nó Thần Chi Chiến Hồn, trên cấm bi có nói biện pháp đi ra ngoài không?" Hắn nói câu này đúng là điểm chết, tất cả mọi người nhìn hai vị đại tôn. Linh Vương đại tôn lắc đầu nói: " Cũng không biết, chúng ta biết quá ít từ, nhưng huynh đệ, ngươi nên cẩn thận một chút, ta cảm giác nơi này là địa phương rất nguy hiểm, hình như rất quỷ dị." Lý Cường gật đầu nói: " Quả thật là một địa phương rất cổ quái, chúng ta đi thử xem. Được rồi, Mị nhi xuất quan thì để cho nàng đi ra gặp ta, a a, tiểu nha đầu này thật sự biết được nhiều lắm." Linh Vương đại tôn vừa nghe nói tới tên của Mị nhi, hai mắt đã chợt sáng lên, hắn hưng phấn nói: " Mị nhi thật sự là không tưởng nổi, tiến độ tu luyện cực nhanh làm cho người ta sợ hãi, ha ha.." Vẻ mặt Quỷ Vương đại tôn khổ sở, không cam lòng nói: " Công lao của ta cũng không nhỏ a, Mị nhi mặc dù tu luyện Linh Vương, nhưng nàng đối với ta tốt nhất, dát dát, dát...dát...chi.." Linh Vương đại tôn luôn miệng nói: " Đó là đương nhiên, ngươi lại không chịu bức nàng luyện công, còn thường xuyên bồi nàng đi chơi, nàng đương nhiên thân cận với ngươi rồi...." Con mắt Xích Minh ma tôn cũng muốn rớt luôn xuống, hắn kêu lên quái dị: " Mị nhi là của ta!" Người này sau khi bị Mị nhi mê hoặc, niệm niệm không quên nàng. Lý Cường cười mắng: " Cái gì của ngươi! Bọn họ chính là sư tôn của Mị nhi, ngươi phát thần kinh cái gì, đi qua một bên mà đợi!" Lý Cường đưa hai vị đại tôn về, lúc này mới hỏi: " Lão Xích, vừa rồi ngươi dùng tiểu ma đầu dò đường có phát hiện ra cái gì không?" Xích Minh ma tôn lắc đầu nói: " Tựa hồ không có cuối cùng, cảm giác thu phóng rất thuận lợi, nói cách khác không có sự trở cách của trận pháp, điều này thật sự là kỳ quái, đáng tiếc, nếu không bị Ma Cấm ta có thể dùng một loại Huyết Ma cảm ứng thử xem, bây giờ tựu không có cách nào, thủ đoạn của ta bị hạn chế nhiều lắm." Lý Cường vuốt ve bộ lông màu bạc mềm mại trên người tiểu Bạch, trầm ngâm nói: " Lần này phiền toái rồi, nếu như bị vây ở chỗ này, ước chừng chỉ có lão Yển là có thể thoát khốn, hắn chỉ cần tu luyện đến Đại Thừa, có thể phi thăng rời đi, lão Xích, ngược lại là hai người chúng ta, không có biện pháp nào rời khỏi a." Tiểu Bạch liếm liếm tay Lý Cường, đột nhiên, nó như phát hiện ra cái gì, từ trong lòng ngực Lý Cường chạy ra ngoài, đi tới bên ngoài Thiên Ti Tử Sắc Tốn, quay đầu nhìn Lý Cường kêu uông uông hai tiếng. Mọi người cơ hồ đều hiểu được ý tứ của nó, Lý Cường kinh ngạc nói: " Tiểu Bạch biết đường đi ra ngoài? Thật tốt quá, chúng ta mau cùng đi." Thân thể tiểu Bạch chợt lóe, hóa thành một đạo ngân tuyến hướng phía dưới bay đi. Lý Cường chợt hiểu ra, hắn vỗ vào đầu, mắng: " Ta thật sự là ngu muốn chết, trước sau trái phải, đều cũng không phải đường ra, thì ra đường ra vốn ở phía dưới." Hắn mang theo mọi người cấp tốc đuổi theo sát. Cũng không biết bay bao lâu, Xích Minh ma tôn không nhịn được nói: " Kỳ quái, phía dưới cũng là vô cùng vô tế, đây là địa phương cổ quái gì a." Yển Thiên Hồi trầm ổn nói: " Ta có cảm giác phía dưới có biến hóa..." Lý Cường kêu lên: " Mọi người cẩn thận, ta xem thấy..." Xích Minh ma tôn ngạc nhiên nói: " Nhìn thấy cái gì vậy, sao ta không nhìn thấy a." Hắn không biết Lý Cường có một đôi thần nhãn, so với bọn hắn còn thấy rõ ràng hơn. Lý Cường mơ hồ nhìn thấy phía dưới nổi lên quang hoa màu tím, tốc độ hắn nhanh hơn, gắt gao truy tung tiểu Bạch. Rốt cuộc Xích Minh ma tôn cũng đã nhìn thấy. Kỳ thật, hắn nếu không bị Ma Cấm, nơi này không ai có tu vi có thể so sánh với hắn. Có thể trở thành một trong ba ma tôn của hắc ma giới, thực lực của hắn thật sự không thể khinh thường. Lý Cường đột nhiên tăng nhanh tốc độ, bay đến bên người tiểu Bạch, hắn đưa tay ôm lấy tiểu Bạch nói: " Ta biết đường rồi, ngươi để cho ta ôm để an toàn chút." Hắn thật sự rất thích con chó nhỏ cơ trí này, mặc dù tiểu Bạch là Thiên Sư thần thú, nhưng hắn vẫn nghĩ nó là một con chó nhỏ, không muốn cho nó bị thương tổn. Thiên Sư thần thú là một loại sinh vật mẫn cảm nhất, nó rất rõ ràng tâm ý của Lý Cường, nó nhu thuận nằm ở trong lòng ngực Lý Cường, thật ra, bởi vì Lý Cường có khí tức thần nhân mà nó thích nhất, cho nên nó mới nhanh chóng bị Lý Cường thu phục. Đó là luồng khí lưu như mây mù có màu tím, trắng, xanh nhạt đang quay cuồng phập phồng, mỗi một màu sắc đều sáng ngời chói mắt, Lý Cường ngẩng đầu nhìn, bọn họ đã đi tới một địa phương, nơi kia đã hoàn toàn mất đi tung tích. Hắn vận khởi thần nhãn quan sát một phen, cười khổ nói: " Phiền toái lớn, chúng ta đã tới mặt ngoài tinh cầu màu tím, nhưng ở ngoại tầng không khí đã bị một lực lượng kỳ lạ cấm chế rồi, nói một câu, chúng ta đi không ra được nữa." Yển Thiên Hồi nhìn một chút, có điểm không tin: " Ta không nhìn ra có cấm chế gì, sao lại cấm chế được cả tinh cầu? Ai có thủ đoạn kinh khủng như vậy?" Hiên Viên Dịch Thanh và Bách Thịnh Chân đều là lầu đầu rời khỏi nhà, có thể nói không có một chút kinh nghiệm, chỉ có thể yên lặng đi theo sát, đến lúc này hai người mới biết được thế giới bên ngoài hung hiểm đáng sợ đến thế nào. Xích Minh ma tôn dù sao kiến thức bất phàm, hắn không quan tâm nói: " Đúng vậy, chúng ta tạm thời đi không được rồi, đây là con mẹ nó Thần Chi Cấm! Tiên nhân có đến cũng không hữu dụng, có lẽ là vì để cấm chế Thần Chi Chiến Hồn kia? Cáp, ta thật ra cũng muốn kiến thức một chút a." Trong lòng hắn còn có một tâm sự, chính là hy vọng có thể tìm được phương pháp cởi Ma Cấm, cho nên hắn căn bản không vội đi ra ngoài. Lý Cường than thở: " Cấm chế na di thật sự là xảo diệu, nhìn không ra được dấu vết gì của trận pháp, nếu không rút lui thì cũng khó, a a, lòng hiếu kỳ thật sự là hại chết người. Chúng ta đi xem trước đã, có lẽ có thể tìm được thật thể của khối Cấm Chế Thần Bi, có thể nghĩ được biện pháp giải khốn." Cho tới bây giờ hắn vẫn luôn là người lạc quan, đối với cấm chế này cũng không thèm để ý, hắn còn chưa nếm qua sự đau khổ của cấm chế đem lại. Xuyên qua ba sắc mây mù, năm người chậm rãi hạ xuống. Đây là một nơi thần cấm, Lý Cường kinh hãi than thở không thôi, đây là một màu xanh tím thế giới, vừa nhìn thấy bình nguyên vô tế có màu tím và màu xanh hỗn hợp cùng một chỗ, gió lớn xẹt qua, trên mặt đất lại nổi lên quang mang màu trắng bạc chói mắt. Đợi sau khi hạ xuống, Lý Cường mới phát hiện đây là một loại thực vật cao chừng nửa người màu tím xanh, có chút giống mục thảo, trên bề mặt ánh lên màu xanh, mặt sau lá cây hiện lên màu bạc nhàn nhạt, lớp bên trong cũng là màu tím, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thực vật như vậy. Bách Thịnh Chân đột nhiên cả kinh kêu lên: " Phía dưới là nước!" Hắn đã ngự kiếm bay lên. Lý Cường quan sát một chút, phát hiện bình nguyên này trên thực tế là mặt nước bị đám thực vật bao trùm, hắn đẩy ra lớp thực vật để nhìn, cũng quả nhiên bên dưới không có bùn đất, mà là nước xanh thuần, hắn tiện tay chụp xuống, một viên thủy châu cỡ nắm tay chậm rãi bay lên. Hiên Viên Dịch Thanh nói: " Nước này thật trong suốt." Lý Cường hút nước vào trong miệng, cười nói: " Nước này uống thật tốt, nhưng còn có chút vị." Yển Thiên Hồi có chút buồn bực không vui, hắn nói: " Nơi này tựa hồ không có ai." Hiên Viên Dịch Thanh nói: " Đúng vậy, hình như cũng không có tính mạng, thật an tĩnh yên lặng a." Thật ra thanh âm chung quanh rất vang, gió lớn thổi qua thì những cây cỏ dài màu xanh tím theo gió ngã rạp, phát ra thanh âm hoa hoa, cách đó không xa cũng truyền đến tiếng nước chảy, chỉ là không có côn trùng kêu vang hay chim hót, cũng không có tiếng hô của dã thú động vật. Xích Minh ma tôn nói: " Có vô số tính mạng, nhưng chúng nó không phát ra âm thanh, kỳ quái." Xích Minh ma tôn phát ra tiếng rít quái dị, trong bụi cỏ đột nhiên lược khởi vô số loài chim bay quái dị, phe phẩy cánh bay đi khắp bốn phương tám hướng. Xích Minh ma tôn đắc ý cười nói: " Ta nói đúng không, sao lại không có tính mạng? Lão Xích ta chỉ cần một chút đã phát hiện, nơi này là một địa phương tràn đầy tính mạng, các ngươi không phát hiện linh khí nơi đây rất nhiều hay sao?" Lý Cường biết Xích Minh ma tôn đang tính toán cái gì, hắn nói: " Chúng ta tiếp tục bay về phía trước, tốt nhất có thể tìm được khối cấm chế thần bi nọ, hết thảy bí mật đều cũng ở đó, chỉ có tìm được nó thì chúng ta mới có thể thoát khốn." Yển Thiên Hồi nói: " Địa phương này rất kỳ quái, ngay cả chúng ta cũng bị đạp trúng cạm bẫy mà bị truyền tống đến nơi đây, nơi này hẳn là có rất nhiều người tu chân mới đúng, mọi người cẩn thận một chút đi." Xích Minh ma tôn giở khuôn mặt tươi cười tiến lên giơ tay như xin mời: " Lão huynh, nếu người tu chân của nơi này khi dễ ta thì làm sao bây giờ? Lão Xích ta có thể xử lý bọn họ không?" Với hắn thì ai khi dễ hắn thì hắn sẽ giết chết người đó, đây chính là tính cách của ma đầu hắc ma giới. Lý Cường lại để ý tới, nói: " Đến lúc đó hãy nói, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện cắn nuốt ai đó, ngươi không thấy ghê nhưng ta lại thấy ghê tởm, đi thôi!" Thật ra, thời gian ở chung dài như vậy, Lý Cường đã không còn quá phản cảm với Xích Minh ma tôn, hắn biết người này cũng vì muốn tu luyện, chỉ là phương thức tu luyện của hắn mình không cách nào chịu được. Lại bay thêm thật lâu, trên đường hầu như không thấy bóng dáng của ai khác. Bay qua khỏi thảo nguyên nước màu xanh tím, dần dần, từng mảng rừng cây lớn đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Rừng rậm nơi này cũng rất đặc biệt, màu sắc của lá cây không phải là màu xanh biếc, cũng chỉ là màu xanh và màu tím, còn giáp tạp một ít tử hồng sắc và màu vàng, có vẻ phi thường quái dị và xinh đẹp. Núi non hiển lộ ra từ rất xa, Xích Minh ma tôn nói: " Thật sự là kỳ quái, sao lại không có người tu chân..." Lý Cường nói: " Núi non nơi đó hình như có động tĩnh, các ngươi cẩn thận lắng nghe." Hai lỗ tai Xích Minh ma tôn đột nhiên như bánh xe chuyển động, Lý Cường vừa nhìn thấy thiếu chút nữa từ trên không trung rớt xuống, hắn nhịn không được cười nói: " Lão Xích, ngươi đang làm thủ đoạn gì đây, cái lỗ tai vậy mà cũng có thể loạn chuyển như vậy." Yển Thiên Hồi quay đầu nhìn, nhịn không được cũng bật cười vui vẻ, điều này thật sự là quá kỳ quái. Xích Minh ma tôn nghiêm trang nói: " Đây là thủ đoạn ma nhĩ ma tham, như thế nào? Không có kiến thức." Hào khí trầm muộn bị hắn làm sôi động lên, Hiên Viên Dịch Thanh cười nói: " Tiền bối, ngài nghe được điều gì sao?" Xích Minh ma tôn gật đầu nói: " Tựa hồ có cảm giác chấn động." Yển Thiên Hồi tinh thần hơi bị run lên, hắn gấp gáp nói: " Chỉ cần có người tu chân là có thể hỏi rõ được tình huống, chúng ta nhanh một chút qua xem thử đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]