Đại Nam Phong Ngự tức giận đưa tay đánh hắn, Lý Cường vốn không thể chống cự, hắn biết cho dù đánh trả cũng đánh không lại tiên nhân, chỉ biết là càng thêm xui xẻo. Hắn té lăn trên mặt đất mấy vòng, rồi đứng dậy vỗ vỗ, phủi phủi đất cát trên người: " Ai, vị tiên tử, một chút cũng không giống như lão tử tưởng tượng a, thật làm cho người ta thất vọng quá." Trong lòng Đại Nam Phong Ngự hiếu kỳ vô cùng: " Tiểu tử, tiên nhân trong tưởng tượng của ngươi là như thế nào?" Lý Cường ho khan một tiếng: " Tiên nữ mà, hẳn là ôn nhu nhàn nhã, xinh đẹp hào phóng….tính tình lại vui vẻ, vậy mà lại hung ác, vô lễ, còn muốn cướp đồ của lão tử…ai yêu…không nên động tay động chân! Lão tử không may, thật là không thể đánh lại ngươi…" Hắn nhảy qua một bên, hai tay đưa lên thủ thế. Đại Nam Phong Ngự nói: " Tiểu tử, nói cho ngươi hay, tiên nhân chúng ta phải lưu lại thế giới này, là bởi vì không có cách nào trở về, cho dù có thể trở về cũng không được. Ha ha, những tiên nhân như chúng ta cũng là bị tiên giới đánh đuổi, cho nên chỉ có thể ở lại đây mà lêu lổng, bằng không có ai nguyện ý ở lại chỗ này, cái gì cũng không có…ha ha, tiểu tử thúi, nếu có Tu Thần Thiên Tiến Chương, bổn tiên tử trở về tiên giới sẽ không sợ nữa, mau giao ra đây!" Lý Cường chợt hiểu ra: " Nguyên lai là bị tiên giới đánh đuổi, trách không được lại bá đạo không nói lý thế này." Đại Nam Phong Ngự nói: " Được rồi, đem đồ vật giao ra đây đi, đừng để cho bổn tiên tử tự mình động thủ." Lý Cường hắc hắc cười nói: " Hình như là không kịp rồi, lão Kiền đuổi tới rồi, ha ha!" Hắn nói không sai một chút nào, Đại Nam Phong Ngự cũng đã cảm giác được Kiền Thiện Dong truy gần tới, nàng tức giận mắng: " Đồ quỷ đáng chết, âm hồn không tiêu tan, đi!" Lần này na di thời gian rất ngắn, hơn nữa lại dừng lại giữa không trung. Lý Cường nhìn chung quanh, nghi hoặc nói: " Đây là nơi nào?" Đại Nam Phong Ngự cũng không nói lời nào, nàng xuất ra bảy, tám viên đồ vật, rất nhanh bắn ra từng đạo tiên linh khí, nói: " Chúng ta đi!" Hai người lại na di đi. Lý Cường nghĩ thầm: " Vừa rồi nhất định là nàng đã bố trí cạm bẫy, thảm rồi, cuộc sống sau này đừng mong dễ dàng, tiên tử này làm việc rất có phong cách của ma đầu, ai, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước thôi." Nhìn tinh cầu màu lam trước mắt, Lý Cường kinh hãi kêu lên: " Oa nha, đây là địa cầu? Đây là địa cầu!" Đại Nam Phong Ngự gõ một cái vào đầu Lý Cường, cười duyên nói: " Tiểu tử, ngươi phát điên cái gì, cái gì là địa cầu? Tinh cầu như vậy có rất nhiều, bổn tiên tử từng gặp qua rất nhiều, hì hì, chỉ là tinh cầu này không có người tu chân và cũng không có Truyền Tống Trận, bổn tiên tử cho ngươi ở chỗ này một đoạn thời gian, hì hì, đợi bổn tiên tử hoàn toàn gạt được Kiền Thiện Dong sẽ tới tìm ngươi." Nàng lộ ra một bộ dáng hung hăng làm cho Lý Cường nhìn thấy thì ớn lạnh. Đại Nam Phong Ngự đưa tay ra: " Tiểu tử, đem đồ vật ra đây!" Lý Cường lập tức vận công lực muốn chạy, lại bị Đại Nam Phong Ngự xuất ra một sợi dây tiên khí trói lại. Chỉ nghe nàng nhẹ giọng cười nói: " Cùng bổn tiên tử tranh đấu, ngươi còn kém quá xa! Nếu ngươi không chịu giao ra đây, bổn tiên tử không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ." Lý Cường kêu lên quái dị: " Cướp bóc kìa! Ai, lão tử thật sự là rất vinh hạnh bị tiên tử đánh cướp…" Đại Nam Phong Ngự phất tay cấm chế, Lý Cường lập tức á khẩu không trả lời được, trơ mắt nhìn Đại Nam Phong Ngự lấy đồ của mình. Đại Nam Phong Ngự xem xét từng kiện, sắc mặt âm tình thay đổi, nàng không nghĩ tới Lý Cường nói thật, trong thủ trạc đích xác không có Nghịch Thiên Bảo Kính và ngọc đồng giản của Tu Thần Thiên Tiến Chương. Nàng cởi cấm chế nói: " Tiểu tử, đồ vật trả cho ngươi, bất quá ngươi nhớ kỹ, ngươi có đủ thời gian viết lại Thiên Tiến Chương vào trong ngọc đồng giản, đợi khi bổn tiên tử trở lại tìm ngươi thì phải dùng ngọc đồng giản đổi mạng của ngươi, biết không?" Lý Cường suy nghĩ một hồi, hắn biết chỉ cần có thể tranh thủ thời gian tu luyện Thiên Tiến Chương cho tốt thì hắn sẽ không sợ nữa, cho nên hắn tỏ ra rất nhu thuận, cuống quýt gật đầu nói: " Biết! Biết rồi!" Đại Nam Phong Ngự cũng không sợ hắn giở trò quỷ, nói: " Chúng ta đi xuống!" Nàng kéo hắn đi xuống tinh cầu màu lam bên dưới. Rơi xuống trên mặt đất, Lý Cường vẫn còn thấy sợ ngây người, bởi vì cây cối chung quanh rất giống địa cầu, hắn ấp úng nói: " Này…này, ngươi dám chắc đây không phải địa cầu?" Đại Nam Phong Ngự đưa trả thủ trạc lại cho Lý Cường, nàng lấy ra mọt viên gì đó cỡ đầu ngón tay, cười nói: " Ta dám chắc nơi này không phải địa cầu, hơn nữa bổn tiên tử cũng không biết cái gì gọi là địa cầu, chúng ta gọi tinh cầu này là Câu Lam Tinh, là một tinh cầu bị một tên lợi hại khống chế, chỉ bất quá bây giờ hắn đã vắng mặt. Được rồi, vì không cho ngươi chạy loạn, bổn tiên tử cần giam cầm một bộ phận năng lực của ngươi, để không cho ngươi sử dụng thuấn di…Chuyết!" Trên tay nàng có gì đó bắn vào trên trán Lý Cường, hắn chỉ cảm thấy một trận mê muội, trong lòng kinh hãi, kêu lên: " Ngươi làm cái gì?" Đại Nam Phong Ngự đắc ý cười nói: " Tinh cầu này suốt gần ngàn năm qua cũng không có người tu chân đi tới, Truyền Tống Trận nơi này sớm đã phế bỏ, cho nên ngươi không cần cố gắng chạy trốn, dù có chạy cũng không hữu dụng, trên người ngươi có Định Linh Châu của bổn tiên tử, tùy tiện ngươi chạy đến nơi nào, đều cũng không hữu dụng cả, đợi bổn tiên tử dụ tên chán ghét kia sẽ mang ngươi đi. Hì hì, tiểu tử, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn đi." Đại Nam Phong Ngự biết thực lực của mình kém hơn Kiền Thiện Dong, nếu còn mang theo Lý Cường sớm muộn một ngày sẽ bị Kiền Thiện Dong đuổi theo kịp, khi đó chẳng những giữ không được Lý Cường mà ngay cả mình cũng rất nguy hiểm. Sự chết sống của Lý Cường nàng cũng không thèm để ý, nhưng hắn có Thiên Tiến Chương, nếu hắn chết thì Thiên Tiến Chương cũng lấy không được, vì vậy nàng quyết định buông Lý Cường còn tự mình dẫn dụ Kiền Thiện Dong, sau khi đã gạt được hắn thì sẽ trở lại giải quyết Lý Cường. Lý Cường cảm thấy mình thật sự là rất uất ức, hắn vô lực hỏi: " Ta không thể thuấn di, nhưng có thể phi hành hay không?" Đại Nam Phong Ngự cười nói: " Có thể phi, nhưng không cho ngươi thuấn di, nhìn ngươi có thể chạy đi đâu? Hì hì, bổn tiên tử đi đây!" Nàng cao hứng phất tay, một đạo kim hồng hiện lên, bóng nàng đã vô tung. Lý Cường ngồi bệch trên mặt đất, ôm đầu khổ sở: " Gần ngàn năm không có người tu chân tới, Truyền Tống Trận cũng đã phế bỏ…nói cách khác nơi này và tu chân giới không có liên lạc, như vậy không phải ta đã bị nhốt trên tinh cầu này hay sao?" Trong lòng hắn lại nghĩ: " Ngàn năm nay không có người tu chân tới…đó chính là nói hơn ngàn năm trước cũng có người tu chân tới…có lẽ người tu chân của nơi này…, cũng như vậy, Truyền Tống Trận bị phế bỏ, nói cách khác trước kia có Truyền Tống Trận, chỉ là không thể dùng…Đúng! Nếu có thể tìm được chỗ Truyền Tống Trận bị phế đó, có lẽ có biện pháp giải quyết." Nghĩ tới đây, tinh thần Lý Cường không khỏi rung lên, trong lòng lại tràn ngập ý chí. Đứng dậy nhìn cảnh sắc chung quanh, Lý Cường thật sự không tin nơi này không phải địa cầu, cây cối cỏ dại chung quanh mặc dù hắn không thể nói tên, nhưng tuyệt đối đúng là thực vật của địa cầu. Ánh mắt hắn bây giờ cực kỳ lợi hại, có thể nhìn thấy dưới tàng cây có con rắn hoa ban đang nằm phục, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một con hùng ưng màu đen đang xoay quanh không trung. Hắn lại bay lên không trung xem xét tình hình địa hình bốn phía. Chung quanh là rừng rậm nguyên thủy liên miên, liếc mắt nhìn không thấy được biên giới. Lại có một con sông lớn uốn lượn từ nam đến bắc, cả thêm vài con sông nhỏ tẻ nhánh luân lưu. Lý Cường nghĩ thầm: " Nơi này là Nam Mỹ? Bắc Mỹ? Âu Châu thì không có khả năng…kỳ quái, ở nơi nào của địa cầu còn có thể bảo trì được rừng rậm nguyên thủy hoàn mỹ như thế này chứ?" Hắn vẫn kiên trì cho rằng đây là địa cầu. Bay đến bên bờ con sông lớn, sự tin tưởng của Lý Cường dao động. Nước sông không có một tia ô nhiễm, bờ sông không có một chút dấu vết hoạt động của loài người. Bùn đất cộng với cỏ dại rong rêu dày đặc, cá lội dưới nước cũng nổi lên những cơn sóng nhỏ. Lý Cường vốc nước lên, cảm giác một trận mát mẻ, hắn uống một ngụm nước sông cảm thấy thật sảng khoái. Lý Cường thở dài một tiếng, biết rằng đây không phải là địa cầu, thực vật tại địa cầu đã bị ô nhiễm, không có khả năng còn được một vùng đất tinh khiết như vậy. Lý Cường nhìn hình ảnh của mình trên mặt nước, chỉ thấy trên trán mình có thêm một chút kim tinh, nhìn như có thêm một con mắt, hắn biết đây là kiệt tác của Đại Nam Phong Ngự. Hắn thử thuấn di, kết quả là nhào luôn xuống sông, tức giận đến phát cuồng đập mạnh tay trong nước. Chờ khi hắn tỉnh táo lại, phát hiện trên mặt nước nổi lên vô số cá chết. Lý Cường không khỏi cười khổ, thầm nghĩ: " Rời khỏi quê hương càng ngày càng xa rồi, thôi thì nhìn thử xem tinh cầu này có gì cổ quái, nếu có thể tìm được cỗ Truyền Tống Trận của ngàn năm trước, có lẽ còn có khả năng thoát khốn." Hắn thay đổi lại quần áo của Thiên Lại Thành tặng cho, một lần nữa tỉnh táo tinh thần, dọc theo sông lớn bay đi về phía trước. Dần dần, cây cối phía dưới thưa thớt đi. Lý Cường phát hiện mình không thể phi hành quá lâu, bay một đoạn thời gian sẽ có cảm giác vô lực, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục. Hắn bèn đáp xuống chậm rãi đi bộ, vừa đi vừa ngắm cảnh. Dọc theo đường đi Lý Cường vô cùng mê hoặc, bởi vì hắn phát hiện có một ít động vật của địa cầu, có gà rừng, thỏ hoang và mèo, chó, chó sói…còn có trâu rừng lượng lớn, cũng có một chút động vật kỳ quái mà địa cầu không có. Điều không thể tư nghị chính là tốc độ và lực lượng của những động vật này, hắn thử truy theo một con thỏ hoang, tốc độ của nó chỉ có thể dùng tia chớp để mà hình dung, thật sự là quá nhanh, lưu lại ấn tượng thật sâu với hắn. Một ngày, Lý Cường đang hừ hừ cười nhỏ, nhàm chán đang đi về phía trước, hắn đã đi hơn một tháng, cũng không biết tại sao mình không ngừng đi về phía trước, hình như hễ dừng lại là sẽ đoạn tuyệt tất cả hy vọng, chỉ cứ cắm cúi đi thẳng về trước mà thôi. Cũng may hắn không cần ăn gì cả, chỉ đôi khi tìm một ít trái cây dại nếm thử. Dọc theo đường đi hắn không nhìn thấy tung tích của bất cứ ai, cũng không thấy Đại Nam Phong Ngự quay lại tìm hắn. " Cáp! Núi này quả thật đặc biệt a…có ý tứ! Có ý tứ! Một quả núi lớn quái dị như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy." Nhìn núi non hiển lộ xa xa, Lý Cường sợ hãi than không thôi. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa có gặp qua núi non cổ quái như vậy, giống như một trường thành thật lớn, chỉnh tề từ đông đến tây miên duyên không dứt không biên giới, từ xa nhìn lại như một thanh đao hay lưỡi búa. Lý Cường nhịn không được đứng thẳng người dậy, rất nhanh hướng núi lớn bay đi. Rất nhanh đã tới chân núi, Lý Cường hạ xuống thì nhìn kỹ, núi này không giống do thiên nhiên hình thành, cũng không có khả năng là do người làm ra, hắn nghĩ không ra trên đời này làm sao lại có ngọn núi cổ quái như thế. Nhìn đỉnh núi cao đến tận trời, Lý Cường chỉ có một ý niệm trong đầu: bay qua xem. Lý Cường lướt bay theo vách nham bích mà đi. Dần dần, một cỗ áp lực vô hình bức lên thân thể, loại cảm giác này hắn rất quen thuộc, có chút giống lực cấm chế tại Mãng Nguyên, bất quá còn lợi hại hơn nhiều. Hắn vội vàng bám vào vách đá, dứt khoát từ từ leo lên. Năm ngón tay hắn cắm vào trong vách núi dễ dàng, thân hình giống như một con thằn lằn thật lớn, rất nhanh leo lên cao, nháy mắt đã lên tận đỉnh núi. Trên đỉnh núi kết đầy băng tầng, gió lạnh lẫm liệt phát ra ô ô tiếng kêu to. Phóng mắt nhìn lại, một mảnh trống rỗng, biển mây quay cuồng giữa sườn núi, màu vàng sáng rỡ chiếu vào trên biển mây, nổi lên sông khói năm màu, cảnh sắc xinh đẹp và tráng quan tuyệt trần. Lý Cường bóc ra một khối hàn băng, bỏ vào trong miệng, một cỗ mát mẻ thấm nhập vào trong tâm khảm, hắn nhịn không được huýt sao dài, thống khoái vô cùng phóng thích ra nỗi buồn bực trong lòng. Một lúc lâu, hắn chậm rãi hướng phía xa của núi đi đến. Trên đỉnh núi hẻm hóc tung hoành, cũng may Lý Cường biết bay, cũng có một chút địa phương hắn phi thân mà qua, chỗ khe núi nào hẹp thì hắn nhẹ nhàng nhảy qua. Bởi vì lực lượng cấm chế trên đỉnh núi thật lớn, hắn cũng không dám trực tiếp phi hành, chừng nửa giờ thời gian, hắn đi tới mặt khác hơi nghiêng của ngọn núi, nhìn xuống phía dưới, cũng cỡ chín mươi độ góc núi. Lý Cường hiểu được, dãy núi non này giống như là trường thành, nhất định là do pháp thuật hình thành mà ra, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái: là ai có bản lãnh lớn đến như vậy? Đột nhiên, vẻ mặt Lý Cường có chút động, hắn nghe thấy một ít thanh âm loáng thoáng theo gió thổi qua bên tai, hắn nhất thời có điểm kích động: " Chẳng lẽ phía dưới có người?" Trong khoảng thời gian này hắn chán đến vô cùng, hắn nhịn không được bèn nhảy từ trên tuyệt vách xuống dưới. Lý Cường lặng yên bay xuống trên mặt đất. Đây là một mảnh đất phập phồng ngay eo núi, một đường nhỏ quanh co khúc khuỷu thông tới phía trước, nhìn thấy đường mòn Lý Cường vui vẻ nở nụ cười, có đường tức là sẽ có người, hắn theo đường mòn đi rất nhanh. Đột nhiên, Lý Cường thả chậm bước chân, hắn phát hiện phía trước nơi bụi mộc tùng có ẩn núp không ít người. Hắn chậm rãi đi tới. Một thanh âm thanh thúy của tiếng dây cung bật lên, một mũi tên dài bắn về phía dưới chân của Lý Cường, ngay sau đó mười mấy nhân ảnh chớp lên, một đám đại hán mặc bì giáp vây quanh Lý Cường. Đây là một đám người có thân hình cao lớn uy mãnh, Lý Cường nhìn một chút, những người này so với mình còn muốn cao hơn, trên người mặc loại giáp da trâu, trên tay cầm trường thương bén nhọn, cũng là người da vàng, bất quá cũng không vàng lắm. Bọn họ từ bốn phía tụ tập lại gần. Lý Cường nhàn nhã nắm mũi tên đang bay tới, cầm trên tay ngắm nghía, đối với đám người đang vây quanh tới không thèm để ý. Đám hán tử này có chút kinh ngạc, Lý Cường ngẩng đầu cười nói: " Nơi này là địa phương nào? Có thể nói cho ta biết được không?" Hán tử cầm đầu lớn tiếng quát hỏi vài câu, Lý Cường ngẩn ngơ, bởi vì hắn nghe không hiểu, nghĩ thầm: " Thảm rồi, nghe không hiểu nơi này nói gì thì làm sao trao đổi." Hắn ném cây tên dài trên tay, giơ lên hai tay, tỏ vẻ trên người không có mang theo vũ khí. Hán tử cầm đầu vung tay, lập tức có hai người đi lên lục soát trên người Lý Cường từ trên xuống dưới. Ngoại trừ quần áo hoa lệ trên người, hai hán tử không tìm thấy đồ vật gì. Trong đó có một người oa lạp nói gì với hán tử cầm đầu, hắn quay mình phân phó hai câu, lại có hai người cầm dây thừng đi lên. Lý Cường biết bọn họ muốn trói mình, bèn nghĩ thầm: " Ai, lão tử sẽ cũng các ngươi chơi một chút xem sao, xem các ngươi làm thế nào." Hắn cười cười vươn hai tay ra để cho mấy người này trói mình. Đám hán tử này thấy thái độ của hắn cũng có chút ngoài ý muốn, hai người cầm dây có chút mờ mịt, bọn họ cho tới bây giờ chưa thấy qua có người dễ nói chuyện như vậy. Đại hán cầm đầu lớn tiếng nói cái gì, Lý Cường cười nói: " Muốn trói thì cũng nhanh lên, dây dưa làm gì, lão tử đợi bực rồi." Không ai nghe hiểu hắn nói cái gì, nhưng tất cả đều biết hắn không chút sợ hãi. Rốt cuộc họ trói chặt Lý Cường, hán tử cầm đầu thở dài một hơi. Có người phát ra một tiếng kêu chói tai, rất nhanh lại có một tiếng hô vang lên nối tiếp như chuỗi xuyến, trong chốc lát, từ xa xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Hán tử cầm đầu nắm lấy dây thừng trên lưng Lý Cường nhấc hắn lên. Lý Cường nghĩ: " Khí lực của những người này cũng mạnh a." Một đám chiến mã màu đen chạy vội đến, có người lớn tiếng kêu to, Lý Cường được đặt trên lưng một con ngựa, mã đội nhanh chóng chạy đi. Loài ngựa của nơi này phi thường cao lớn, tốc độ chạy cực nhanh, mặc dù đang trên con đường nhỏ, tốc độ vẫn không giảm chút nào. Lý Cường cảm thấy thật buồn cười, thật vất vả mới gặp loài người, lại bị bắt trói thế này. Hắn âm thầm suy tư: " Có lẽ nơi này đang có chiến tranh? Hay là những người này là cường đạo thổ phỉ? Nghe không hiểu ngôn ngữ nơi này có vẻ tương đối phiền toái, không có cách nào khác hiểu rõ tình huống a, ai, chậm rãi mà học thôi." " Phác thông!" Có người ném Lý Cường xuống ngựa. Lý Cường ngã người hướng mặt lên trời, một hán tử đưa tay nắm lấy áo hắn, kéo hắn đứng lên, nói mấy câu gì đó, thúc hắn đi về phía trước. Text được lấy tại Truyện FULL Lý Cường cũng không giãy dụa, hắn vừa đi vừa nhìn, nơi này hình như là một doanh trại binh lính lớn, có binh lính mặc khôi giáp, tay cầm binh khí đi lại trong doanh địa, tựa hồ là đang thao luyện. Giáp trụ của bọn họ phi thường kỳ lạ, có loại giáp sắt thép cũng có loại giáp bằng da mềm, màu sắc rất tiên diễm, hình dạng của binh khí cũng rất hiếm thấy. Chung quanh thanh âm ồn ào, có tiếng nói lẫn tiếng kêu to, còn có thanh âm binh khí va chạm, không ít binh sĩ rảnh rỗi tò mò tụ tập lại, chỉ chỉ Lý Cường nói giỡn gì đó. Chung quanh doanh địa có rất nhiều lều da trâu được dựng lên, mỗi lều đều cắm một lá cờ. Có khói bay lên, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt theo gió phiêu tán. Lý Cường vẫn cười hì hì như trước, bộ dáng phi thường nhàn nhã tự tại, hình như trên người vốn không có dây trói, chỉ giống như tay chắp sau lưng mà đi. Điều này làm cho đám binh lính hiếu kỳ, loại tù binh như thế này thật sự hiếm thấy. Đi tới trước một cái lều lớn, một hán tử đè bả vai Lý Cường cho hắn dừng lại, mặt khác có hai người đi tới cửa lớn tiếng nói cái gì, sau khi bên trong trả lời một tiếng, hai người đi vào. Lý Cường nhìn không thấy tình huống bên trong lều lớn, nhưng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, đáng tiếc một câu cũng đều không hiểu. Ước chừng đợi khoảng mười phút, hai người nọ đi ra, từ trong lều đi ra một người mặc khôi giáp sắt, chỉ vào Lý Cường oa lạp nói hai câu, người đang canh chừng Lý Cường liền đẩy hắn về phía trước. Đại hán nắm được đầu vai Lý Cường, đi vào trong lều, Lý Cường mỉm cười nói: " Ta tự mình đi, đừng có kéo!" Hắn nhẹ nhàng run đầu vai, tay của đại hán tuột xuống một bên. Đại hán nọ bị Lý Cường khẽ run đầu vai làm bàn tay tê dại, trong lòng hắn kinh ngạc cực kỳ, rút ra trong ngực một thanh đao nhọn, chĩa vào cổ Lý Cường hung hăng nói câu gì đó. Vẻ mặt Lý Cường vẫn tươi cười, thần sắc trấn định làm cho đại hán nọ hoài nghi có phải người này điên rồi hay không. Trong lều lại truyền ra một tiếng gọi, đại hán nọ tức hận thu hồi thanh đao, nhấc chân đá Lý Cường vào. Lý Cường vẫn bất động, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi chậm rãi đi vào trong lều. Trong lều có một tảng lớn da thú được treo đầy, không gian rộng rãi, bên trái có một lò lửa rất lớn, than củi cháy rất mạnh, bên trên có một nồi sắt, bên trong còn có một dã thú đã được lột da, một người có bộ dáng người hầu không ngừng lẩm nhẩm, đang thoa cái gì đó vào nồi, trong lều tràn ngập một mùi thơm ngào ngạt của thịt chín. Phía bên phải ngồi mấy người mặc hoa phục, chính giữa là một người chừng bốn mươi tuổi, gương mặt râu ria xồm xoàm, mặc áo bào màu đen, bên trong là nội y màu trắng, có hoa văn màu bạc. Hai tay hắn rút vào trong ống tay áo, một chiếc vòng màu bạc đeo ngang trán, lông mi rất thô, một cặp mắt dài nhỏ nửa mở nửa khép, bộ dáng như đang lim dim ngủ. Phía sau hắn có ba chiến sĩ đang đứng tuổi còn trẻ, cách ăn mặc giống như người vừa rồi đi ra níu Lý Cường. Lý Cường đi tới trước, hắn liếc mắt đã thấy rõ những người bên trong. Hán tử vừa rồi đá hắn đang đi theo nhào vào trong lều. Vừa rồi hắn đá Lý Cường một cước, vậy mà chân hắn giống như đau tận xương cốt, tựa hồ xương chân đã muốn gãy, hắn tức điên lên, từ trên tay một người bên cạnh giật lấy một món binh khí, lảo đảo chạy vào lều. Hắn nhìn thấy Lý Cường đang đứng ở đó, cũng không nói lời nào, giơ binh khí lên bổ xuống. Trong lều không ai ngăn cản hắn, ai cũng nhìn xem hắn đại phát tính tình. Trong lòng Lý Cường không khỏi có chút lạnh lẽo, xem ra mạng sống nơi này không đáng giá chút nào. Hắn thở dài, trong lòng phi thường thất vọng, khắp nơi đều là người mạnh ăn thịt kẻ yếu, từ thế tục giới cho đến tu chân giới thậm chí ngay cả tiên nhân cũng giống như nhau. Hai tay hắn nhẹ nhàng nhấc lên, dây thừng đang trói trên người phát ra " băng băng" trầm muộn, nát thành vô số đoạn nhỏ rơi xuống trên mặt đất. Lý Cường nhìn người nọ nhe răng cười, đoạt lấy binh khí của hắn, một cước đá hắn lộn vòng ra khỏi lều. Ngay khi hắn bứt đứt dây thừng trói tay, có người phát ra tiếng hô lớn, lập tức có một đám binh lính lao vào, trong tay giơ cao binh khí chém qua. Trong lúc nhất thời Lý Cường đắc ý hưng phấn, hắn ném binh khí trong tay, đưa tay chụp thấy một thanh trường thương trong đám binh lính, chỉ nghe " ba ba" một trận vang lên, trong lều đã nằm đầy binh lính đang quay cuồng rên rỉ. Người xông tới phía sau cũng không dám tiến về phía trước nữa, chỉ khẩn trương bao vây quanh người Lý Cường. Người râu xồm ngồi ngay giữa lều trợn to hai mắt, khó có thể tin nhìn Lý Cường. Hắn luôn miệng nói gì đó, đám binh lính lập tức buông binh khí, nâng đồng bọn trên mặt đất rời khỏi lều lớn. Người râu xồm đứng dậy, đi tới trước Lý Cường, oa lạp oa lạp nói gì đó, Lý Cường cười khổ nói: " Ngươi nói cái gì, lão tử một câu cũng nghe không hiểu, ai…" Người râu xồm nọ cũng trợn mắt há hốc mồm, hắn hoàn toàn nghe không hiểu Lý Cường nói cái gì. Hắn gọi lại mấy người ngồi gần đó, tựa hồ như đang thương lượng cái gì. Chỉ chốc lát sau, người râu xồm lại bảo một tiểu tử tuổi còn trẻ, chỉ Lý Cường rồi nói gì đó. Tiểu tử nọ cuống quýt gật đầu, đi tới trước mặt Lý Cường tỏ ra một thủ thế rất cung kính, tựa hồ như có ý tứ mời mọc. Lý Cường cười khổ gật đầu, cùng hắn đi ra khỏi lều. Bên ngoài lều đang đứng hơn trăm binh lính, khí thế hung hăng trừng mắt nhìn Lý Cường, tiểu tử kia lớn tiếng nói gì đó với họ. Lý Cường mỉm cười, đột nhiên phát ra uy thế thật lớn, binh lính này đột nhiên cảm thấy như rơi vào trong hố băng, cả người nhịn không được kịch liệt run rẩy: " Leng keng! Leng keng!" không ít người chịu không được áp lực, binh khí đều rơi xuống trên mặt đất. Sắc mặt bọn lính vàng như đất, tiểu tử lúc nào cũng cười cười này thật khó chọc tới. Lý Cường lắc đầu, chậm rãi đi về phía trước. Người tuổi trẻ kia mang theo Lý Cường đi tới một chiếc lều da trâu, trong lều rất đơn sơ, chỉ có một tấm da thú trải trên mặt đất. Người tuổi trẻ từ bên ngoài bê một cái thùng đầy da thú, sau đó trải lên mặt đất, cười nói mấy câu. Lý Cường đoán không ra là ý gì, chỉ có thể gật đầu, nghĩ thầm: " Phải học xong ngôn ngữ nơi này trước rồi mới tiếp tục hành trình." Người tuổi trẻ kia nhìn bộ dáng có vẻ cơ trí, không đến hai mươi tuổi, hắn nhìn Lý Cường rồi dùng ngón tay chỉ vào mình nói hai chữ. Lý Cường lập tức phản ứng lại, biết ngay hắn đang tự nói tên của mình. Lý Cường cẩn thận nghe chăm chú, cách phát âm này rất quái lạ, hắn hỏi lại: " Cơ Phi? Kê Bì?" Hắn tự mình cũng nhịn không được mà cười, luôn miệng nói: " Kê Bì! Ân, Kê Bì, tên này cũng ngộ thật, được, ta gọi ngươi là Kê Bì." Kê Bì cũng cười, cuống quýt gật đầu chỉ vào mình nói: " Kê Bì." Lại chỉ vào Lý Cường, trên mặt lộ ra ý hỏi, Lý Cường cười nói: " Lý Cường…Lý Cường…" Kê Bì gật đầu: " Lý Cường!" Hai người cùng nở nụ cười. Lý Cường không có nghĩ đến, sau khi tới Câu Lam Tinh lại ở lại trong quân đội, còn chưa hiểu rõ tình huống của nơi này nên hắn quyết định tạm thời chưa rời khỏi. Một năm sau, Lý Cường mới rõ ràng đây là địa phương nào, nơi này được gọi là Chiến Quyển Đại Lục( vòng chiến đại lục),cả đại lục đều bị ngọn núi cao ngất trời mây bao vây, chỉ có hai quốc gia, quân doanh hắn đang ở thuộc về Mãnh Chiêm Quốc của tây bắc, đông nam thì thuộc về Xa Liệp Quốc, hai quốc gia không có quan hệ, bởi vì biên giới của hai quốc gia thuộc về một bình nguyên dài hẹp, có vô số sinh vật kỳ quái, sinh vật này hung ác cường đại, ngăn cản sự liên lạc của hai nước, cũng có những thợ săn cao thủ, mới dám xuyên qua bình nguyên, hai quốc gia đều có phái binh lính trấn thủ những cửa khẩu đi thông hai quốc gia. Sinh vật cổ quái có chiến lực cường đại, cách mỗi năm năm sẽ tiến công một quốc gia, kỳ quái chính là một khi quốc gia này chết thảm trọng, nguyên khí đại thương thì sinh vật này lại lui đi một cách kỳ lạ, bởi vậy cũng có những truyền thuyết vô cùng đặc sắc. Lý Cường vì muốn hiểu rõ lịch sử của nơi này, trăm phương ngàn kế tìm chiến sĩ trong quân doanh kể về những truyền thuyết, hắn chỉ có thể tìm dấu vết từ nơi đó. Làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là nơi này tựa hồ như có người cố ý sắp xếp ra, liên tưởng đến sự cấm chế trên núi cao, Lý Cường hoài nghi nơi này là một vùng đất để thí nghiệm, chỉ là không biết ai lại đi làm chuyện không có đạo đức thế này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]