Phiêu Miểu 7 – Quyển Thần Đô
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Hồi 3: Mang Sơn Đằng
Chương 14: Vô Lộc
Lạc Dương, núi Mang.
Cây cối mọc dày đặc xanh tươi như mây, giữa rừng núi hẻo lánh ít dấu chân người, chỉ có những sợi dây leo treo lơ lửng giữa hàng loạt những ngôi mộ cổ.
Núi Mang đất dày nước thấp rất thích hợp cho việc an táng, từ xưa đến nay, các hoàng đế và danh nhân phần lớn đều được chôn cất tại đây, thậm chí dân thường cũng có nhiều người được an táng trong núi này.
Giữa rừng núi sâu thẳm, có một ngôi mộ cổ đã sập một nửa bị dây leo phủ kín, ngay cả ánh nắng giữa trưa cũng không thể xuyên qua.
Bên trong mộ cổ có một căn phòng tối tăm, trong phòng đặt nhiều hũ thuốc lớn nhỏ, trên mặt đất còn rải rác những dược liệu kỳ quái.
Trên đống lửa, một chiếc ấm đất có hai tai đang treo lơ lửng, bên trong chiếc ấm chứa một chất lỏng màu nâu xanh đang sôi sùng sục và bốc lên những bong bóng nhỏ.
Bên cạnh đống lửa có một con yêu quái trông rất giống linh cẩu đang ngồi xổm, nó vươn móng vuốt, cầm một chiếc que gỗ khuấy chất lỏng màu nâu xanh trong ấm.
Đó là một con Tất Xá Già*.*Tất Xá Già: Quỷ ăn xác trong thần thoại Ấn Độ.
Móng vuốt của Tất Xá Già sắc nhọn như dao, trên đó vẫn còn nhỏ máu tươi.
"Cái tên vu y đáng chết này vừa đến Thần Đô là quên cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-mieu-7-quyen-than-do/3703259/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.