Chương trước
Chương sau
Phiêu miểu 6 – Quyển Thi TịchTác Giả: Bạch Cơ QuánDịch: Quá khứ chậm rãiHồi 2: Sen Vọng Thư

Chương 15: Sen Vọng Thư

Lúc rồng trắng rơi vào ngục gió bão, Nguyên Diệu giật mình tỉnh dậy. Bên ngoài trời đã sáng rõ. Ánh nắng chiếu lên người Nguyên Diệu, hắn cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng, chợt dâng lên một nỗi buồn. Nguyên Diệu ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên gối còn vệt nước mắt chưa khô. Không biết nước mắt này rời vì A Thư và công chúa Di Quang hay rơi vì quá khứ của Bạch Cơ.

Lúc ăn sáng, người hầu báo rằng Long Ẩn và Tuyền Nữ không có ở đây. Nguyên Diệu đoán rằng họ có thể đã đi suốt đêm đến cảnh Chu Tước ở phương Nam, để lấy Nam Minh ly hỏa.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đang yên tĩnh ăn cháo, quản sự bước vào hỏi lịch trình hôm nay của Bạch Cơ và Nguyên Diệu trong trang viên, xem họ có cần chuẩn bị gì không.

Bạch Cơ im lặng một lúc rồi trả lời: "Đi câu cá."

Quản sự đang định xuống chuẩn bị đồ cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi câu cá thì Bạch Cơ lại lên tiếng: "Vi công tử bây giờ đến đâu rồi? Có tin tức gì của hắn không?"

Quản sự trả lời: "Vẫn chưa có tin tức gì của thiếu chủ. Tuy nhiên, từ Tề Châu đến Trường An, mặc dù không gần nhưng cũng không xa lắm. Nếu đi ngày đêm không nghỉ, đi qua các trạm dịch thông suốt của quan gia thì sáu bảy ngày cũng có thể về đến nơi."

Bạch Cơ hỏi: "Tình hình của sen Vọng Thư như thế nào rồi?"

Quản sự có hơi lo lắng, nói: "Ta đích thân chăm sóc kỹ lưỡng nhưng tình hình ngày càng tồi tệ hơn, trông như sắp chết héo vậy. Không giấu gì ngài, những thợ thủ công và binh lính đi theo công tử từ Tề Châu đến đây đều lo lắng, u ám. Có người không chịu nổi còn muốn bỏ trốn nhưng ta đã ngăn lại. Dù sao nếu sen Vọng Thư chết, họ không hoàn thành nhiệm vụ sẽ không thể thoát khỏi trách nhiệm, trước cơn thịnh nộ của Võ Hoàng bệ hạ thì họ sẽ không có đường sống."

Bạch Cơ nói: "Một lát nữa ta sẽ ra sân sau xem sen Vọng Thư. Không thể để Vi công tử chưa về mà nó đã chết."

Quản sự nói: "Thật là tốt quá."

Ăn sáng xong, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến khu vườn nơi đặt sen Vọng Thư. Quản sự chăm sóc rất cẩn thận, vì sợ sen Vọng Thư bị rét lạnh vào ban đêm ngoài núi nên đã dựng một cái khung lên xe ngựa, phủ lên một lớp lụa. Nhưng dù quản sự chăm sóc kỹ lưỡng, tình hình của sen Vọng Thư vẫn tồi tệ hơn trước.

Sen Vọng Thư đứng cô độc trong bồn nước, cành khô vàng úa, lá hoa đen đúa, trông chẳng còn chút sức sống nào.

Bạch Cơ đi quanh sen Vọng Thư, ngươi cúi đầu nhìn hoa sen héo úa, không biết đang nghĩ gì. Nguyên Diệu đứng yên lặng một bên. Nguyên Diệu không muốn Bạch Cơ biết hắn đã nhìn thấy quá khứ của nàng trong mơ nên cả chuyện tối qua mơ thấy A Thư và công chúa Di Quang cũng không nói với Bạch Cơ. Hắn cảm thấy, tình hình hiện tại đã rất tế nhị rồi, nếu để Bạch Cơ nhớ lại chuyện bị Long Ẩn phản bội có thể sẽ làm tăng thêm sự giận dữ của nàng rồi gây tranh chấp với Long Ẩn. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, giải quyết xong chuyện của công chúa Di Quang, để Bạch Cơ và Long Ẩn có thể yên ổn chia tay, mỗi người trở về vị trí của mình là tốt nhất.

Cảm giác của Long Ẩn với Bạch Cơ dường như rất phức tạp, đó là thứ tình cảm mà Nguyên Diệu không thể hiểu, như biển sâu thẳm lại đầy đau thương, khi cuồng nộ và tuyệt vọng còn có thể hủy diệt và nuốt chửng mọi thứ.

Nguyên Diệu nghĩ về cảm giác của mình đối với Bạch Cơ, hắn cảm thấy mình và Bạch Cơ giống như chim và cá, một ở trên mặt nước, một ở dưới đáy nước. Cá ngước lên có thể thấy chim, chim cúi xuống cũng có thể thấy cá. Nhưng chim và cá sống trong hai thế giới khác nhau, chỉ có thể đi cùng nhau qua một đoạn hành trình vui vẻ ngắn ngủi. Đến cuối hành trình, khi chia tay là lúc cuộc đời hắn kết thúc. Chim chỉ là một chú chim nhỏ, đời sống ngắn ngủi còn cá thì vĩnh hằng trong biển.

Nguyên Diệu đang mải mê suy nghĩ, bỗng nghe thấy Bạch Cơ gọi hắn.

"Hiên Chi, mau lại đây, trên sen Vọng Thư lại xuất hiện ảo ảnh rồi."

Nguyên Diệu bừng tỉnh, chỉ thấy trên xe ngựa lụa mỏng bay phấp phới, Bạch Cơ đứng bên sen Vọng Thư vẫy tay với hắn. Trong lớp lụa mỏng tung bay, Nguyên Diệu lờ mờ thấy trên sen Vọng Thư có một đốm sáng lấp lánh.

Nguyên Diệu vội bước tới cùng Bạch Cơ nhìn vào sen Vọng Thư. Trên sen Vọng Thư, nữ tử trong cung trang với đóa sen đỏ nở trên ngực vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Khác với trước, ảo ảnh của nữ tử trong cung trang rõ ràng hơn nhiều và cành lá khô đen của hoa sen có hơi sắc vàng. Điều này cho thấy, dường như sen Vọng Thư đã hồi sinh.

Nguyên Diệu nói: "Bạch Cơ đã giúp sen Vọng Thư hồi sinh phải không?"

Bạch Cơ lắc đầu, nói: "Không phải. Ta vừa định truyền một chút linh lực để kéo dài sự sống của nó nhưng chưa kịp bắt đầu thì nó đã có dấu hiệu hồi sinh rồi."

Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Chuyện này là thế nào?"

Bạch Cơ nghĩ ngợi, nói: "Có thể Vi công tử đã mang theo trái tim và linh hồn của sen Vọng Thư về trên đường rồi. Khi trái tim và linh hồn đến gần, sự sống của sen Vọng Thư cũng trở lại."

Nguyên Diệu nói: "Tốt quá. Hy vọng Đan Dương có thể sớm trở về."

Bạch Cơ nói: "Nhanh nhất cũng phải ba đến năm ngày nữa. Thật tội nghiệp Vi công tử, chắc lại phải đi suốt đêm, mấy đêm không ngủ rồi."

Nguyên Diệu nói: "Bạch Cơ có thể để Long Ẩn đi đón Đan Dương như vậy Đan Dương sẽ đỡ vất vả hơn mấy ngày."

Bạch Cơ bật cười nói: "Người có đường của người, yêu có đường của yêu, Long Ẩn đi sẽ làm Vi công tử sợ hãi, để hắn tự mình cố gắng thì hơn. Đây là bài học cuộc đời của Vi công tử, phải để hắn tự mình trải qua. Nếu bây giờ dùng ngoại lực mở đường tắt cho hắn thì cái giá đó hắn không thể trả nổi, lại còn có thể khiến cuộc đời sau này của hắn thêm gập ghềnh."

Nguyên Diệu như hiểu như không gật đầu. Hắn nhìn vào ảo ảnh trên sen Vọng Thư, nghĩ ngợi một lúc rồi kể lại giấc mơ về A Thư và công chúa Di Quang tối qua cho Bạch Cơ. Nghe xong, Bạch Cơ thở dài một tiếng.

"Hóa ra, công chúa Di Quang và A Thư đã trải qua những chuyện như vậy. Không biết sau này họ thế nào rồi..."

Nguyên Diệu đáp: "Tiểu sinh cũng rất tò mò về số phận của họ sau này, không biết tối nay có mơ thấy không. Nhưng những chuyện xảy ra sau đó chắc chắn rất buồn, họ không thể thoát khỏi cung. Dù sao A Thư hiện đang ngủ trong sen Vọng Thư còn mất cả trái tim."

Bạch Cơ nói: "Đúng vậy, thật tiếc vì họ không thoát ra được..."

Nguyên Diệu muốn kể cho Bạch Cơ về giấc mơ trên đảo Kình Lạc nhưng cuối cùng lại không nói.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu câu cá cả ngày. Buổi chiều khi hai người trở về trang viên, Long Ẩn đã quay lại và mang theo Nam Minh ly hỏa. Nguyên Diệu lén nhìn Bạch Cơ thì thấy mặt nàng biến sắc trong chốc lát. Điều này có nghĩa là Long Ẩn mạnh hơn ngươi tưởng nhiều, điều này khiến nàng lo lắng và rối rắm.

Long Ẩn và Tuyền Nữ đều không biết nấu ăn của con người, quản sự xung phong nói mình rất giỏi nướng cá bèn nhận lấy giỏ cá của Bạch Cơ và Nguyên Diệu, tự vào bếp nướng cá.

Hoàng hôn, trong hoa sảnh. Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi bên bàn gỗ lê, trên bàn bày đầy các món ăn ngon còn có một đĩa cá nướng. Long Ẩn và Tuyền Nữ đứng hầu bên cạnh Bạch Cơ.

Bề ngoài không nhìn thấy Long Ẩn bị thương. Hắn vẫn phong thái ngời ngời, mắt lạnh tựa băng, khí chất hiên ngang, ánh mắt lạnh lùng như băng.

Nguyên Diệu ăn một miếng cá nướng, mặc dù không phân biệt được Nam Minh ly hỏa nướng cá khác với lửa thường thế nào nhưng tài nghệ của quản sự rất khá, cá nướng giòn và thơm ngon rất hấp dẫn.

Bạch Cơ liếc nhìn Long Ẩn, nói: "Nghe nói ngươi bị thương?"

Long Ẩn cúi đầu nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."

Bạch Cơ cười nói: "Không có gì đáng ngại thì tốt. Dù sao thì sắp tới ta còn vài việc muốn ngươi làm."

Long Ẩn bình tĩnh nói: "Xin chủ nhân chỉ thị, Ẩn chắc chắn sẽ làm xong."

Bạch Cơ không nhìn ra cảm xúc của Long Ẩn từ biểu cảm và giọng điệu của hắn, nàng cau mày. Càng yên tĩnh sóng ngầm càng mạnh mẽ, nếu có thuyền đi qua vùng biển này chắc chắn sẽ bị cuốn vào dòng chảy ngầm và tan vỡ.

Tuyền Nữ đứng cạnh Long Ẩn run rẩy, người khác có lẽ không nhận ra nhưng nàng hiểu sự tức giận và điên cuồng trong lòng hắn, nàng cũng hiểu rằng vì nhan sắc của mình, nàng sẽ rơi vào cảnh không thể thoát ra.

Trong hoa sảnh, Bạch Cơ, Long Ẩn và Tuyền Nữ mỗi người đều có tâm tư riêng, không khí căng thẳng, sóng ngầm nguy hiểm. Chỉ có tiểu thư sinh ngây thơ không nhận ra, đang vui vẻ ăn cá nướng.

Những ngày tiếp theo, Bạch Cơ lúc thì nói thời tiết quá nóng muốn dùng tơ thiên tằm làm một chiếc áo choàng, bảo Long Ẩn đi tìm Cửu Mệnh ma tằm ở Nam Cương. Lúc thì nói tâm trạng không yên, ban đêm ngủ không ngon, cần phải uống mật ong Bích Lạc để an thần, lại bảo Long Ẩn đi lấy mật ong Bích Lạc từ cốc Bích Lạc...

Long Ẩn không nói nhiều, cũng không để lộ cảm xúc, đều làm theo từng việc. Sau vài lần chạy đi chạy lại, hắn rõ ràng mệt mỏi hơn nhiều.

Bạch Cơ cố ý làm khó dễ, Nguyên Diệu cũng nhận ra, hắn thấy rất lo lắng. Hắn không biết Bạch Cơ đang nghĩ gì, dù người có tính tình tốt đến mấy nhưng nếu bị cố ý làm khó cũng không chịu nổi mà bùng nổ. Nhưng hắn tin Bạch Cơ làm như vậy chắc chắn có lý do, chỉ là khiến người ta lo lắng.

Từ khi mơ thấy quá khứ của Bạch Cơ lòng Nguyên Diệu bất ngờ buồn bã, hắn không muốn mơ thấy quá khứ của Bạch Cơ nữa. Có lẽ vì không muốn nhìn thấy giấc mơ, mấy đêm nay hắn không mơ nữa, cả giấc mơ về A Thư và công chúa Di Quang cũng không có.

Không còn mơ nhưng lại nhớ đến số phận của A Thư và công chúa Di Quang, Nguyên Diệu thỉnh thoảng lại đến sân sau nhìn sen Vọng Thư.

Sen Vọng Thư dần hồi phục sự sống, trên lá sen và cành hoa đã thấy màu xanh.

Lúc hoàng hôn, trang viên yên tĩnh, Bạch Cơ ngồi trong lầu đài trước thác nước nghỉ ngơi, Long Ẩn đang tĩnh tọa trong phòng khách, Tuyền Nữ ngồi dưới giàn hoa tử đằng, may chiếc áo choàng tơ thiên tằm.

Nguyên Diệu nhàn rỗi đi dạo trong trang viên rồi đến sân sau nhìn sen Vọng Thư.

Sóng nước lấp lánh, lụa trắng bay phấp phới, sen Vọng Thư đứng trong ánh sáng hoàng hôn, đã hồi phục sức sống. Một cây sen lớn đứng thẳng trong nước, lá sen xanh biếc như ngọc từng lớp như đĩa. Hoa sen trắng chưa nở, cánh hoa cuộn lại, tinh khiết trong suốt như sắp nở.

Dưới ánh sáng dịu dàng của hoàng hôn, trong lớp lụa trắng phấp phới, cây sen Vọng Thư này như một bức tranh thủy mặc vừa hoàn thành.

Nguyên Diệu nhìn không chớp mắt.

Trong lúc tâm trí mơ màng, Nguyên Diệu nghe thấy tiếng nói từ sen Vọng Thư. Đó là giọng của bà lão San Hô và A Thư.

A Thư khóc nói: "Bà San Hô, cầu xin bà hãy cứu A Nguyệt, nàng ấy sẽ bị thuật sĩ giết chết mât..."

Bà lão San Hô thở dài một tiếng, nói: "Lão thân cũng không có cách nào. Công chúa đã bảo vệ ngươi, đây là lựa chọn của nàng ấy."

A Thư khóc lớn.

Trong lúc giằng co, nàng đã giết chết đệ tử của thuật sĩ, khi nàng và Di Quang đang bối rối thì bị người trong cung tuần tra phát hiện.

Người trong cung chỉ nhìn thấy một xác chết và một giao nhân đầy máu cùng một cung nữ. Có người đoán rằng cung nữ đã giết người, có người lại đoán rằng giao nhân đã phát cuồng giết người.

Di Quang vì muốn bảo vệ A Thư, đã hiện ra bộ mặt cuồng loạn trước mọi người, tấn công A Thư và người trong cung.

Điều này đã làm kinh động đến vệ binh và thuật sĩ trong hoàng cung.

Đối với giao nhân, chỉ khi trưởng thành mới có thể sở hữu Thủy Chức chi linh, mỗi người dựa vào tài năng của mình, dần dần từ Thủy Chức Chi Linh của mình mà có được sức mạnh của biển.

Di Quang vừa mới trưởng thành, mặc dù đã có Thủy Chức Chi Linh nhưng sức mạnh vẫn chưa thức tỉnh. Ngươi hoàn toàn không có sức mạnh để tự bảo vệ, nếu có sức mạnh thì ngươi cũng đã không bị ngư dân bắt được và dâng lên Hán Linh Đế, trở thành một món đồ chơi quý trong hoàng cung nhà Hán.

Di Quang bị thuật sĩ khuất phục, tình hình trở nên tồi tệ. Thuật sĩ vốn đã âm mưu đoạt lấy trái tim của giao nhân, họ lấy trường sinh bất tử làm mồi, lừa vua đồng ý giết chết giao nhân. Vua cũng đã đồng ý nhưng vì sinh nhật của Thái hậu không thể giết người bừa bãi nên tạm thời chưa ra tay. Bây giờ giết chết giao nhân phát cuồng làm người bị thương không nằm trong phạm vi giết người bừa bãi.

A Thư đau khổ tột cùng.

Vốn dĩ chỉ cần chịu đựng đến mùa cỏ cây khô héo, nàng và A Nguyệt có thể thoát khỏi hoàng cung, trời cao biển rộng, từ đây được tự do. Nàng thậm chí còn có thể đến một cảnh đẹp như tiên, từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc. Tuy nhiên, tất cả hy vọng tốt đẹp này đột ngột tan vỡ.

"Xin bà, bà San Hô. A Nguyệt nói bà thần thông quảng đại, bà chắc chắn sẽ có cách cứu nàng ấy!"

"Ôi! Lão thân chỉ là một cây san hô được trồng ở chỗ cao nhất của Long Thủ Nguyên, mượn linh khí của địa thế, tầm nhìn rộng hơn chút nhìn thấy xa hơn chút. Lão thân không có khả năng thông thiên, không thể cứu công chúa của giao nhân..."

"Ta phải làm sao đây? Hu hu..."

A Thư khóc thương tâm.

"Con à, con tìm lý do ra khỏi cung, đến chín chợ ở Trường An một chuyến, trong chín chợ có một nơi gọi là Phiêu Miểu các. Chủ nhân của Phiêu Miểu các là một con rồng trắng, nàng ấy từng là vua của biển, chuyện của giao nhân nàng ấy sẽ không bỏ qua. Chỉ cần con tìm được Phiêu Miểu các, công chúa sẽ còn có cơ hội được cứu, dù rằng con có thể phải trả giá..."* Trường An Cửu Thị(chợ Cửu ở Trường An): Thời Tây Hán, Trường An có chín chợ, tức là cửu chợ phía Đông và Tây. Sáu chợ nằm ở phía Tây, ba chợ ở phía Đông, các chợ trong chín chợ này hoạt động độc lập với nhau, không tập trung lại một chỗ. Đến thời nhà Đường, thành Trường An chỉ có hai chợ Đông và Tây, quy mô lớn hơn so với thời Hán. Trong "Tam Phụ Hoàng Đồ" có đề cập rằng: "(Hán) Trường An chợ có chín, mỗi phương rộng hai trăm sáu mươi sáu bước. Sáu chợ ở phía Tây đường, ba chợ ở phía Đông đường. Mỗi chợ rộng bốn dặm. Đưa người chín châu đến các cửa đột. Kẹp ngang cầu đường lớn, lầu chợ đều là nhà tầng."

Nguyên Diệu giật mình, nghĩ rằng có lẽ A Thư đã từng đến Phiêu Miểu các? Sao lại không nghe Bạch Cơ nói đến.

Nguyên Diệu đang nghi hoặc, bên tai lại vang lên tiếng nói.

A Thư đau đớn nói: "Bà San Hô, ta không tìm thấy Phiêu Miểu các! Ta đã đi khắp chín chợ ở Trường An, vào từng cửa hàng, hỏi từng người, chân ta rớm máu vẫn không tìm thấy Phiêu Miểu các..."

"Ôi..." bà lão San Hô lại thở dài một tiếng dài, nói: "Xem ra, duyên của các người với Phiêu Miểu các còn chưa đến."

A Thư tuyệt vọng bật khóc.

Một lúc sau, bà lão San Hô lại lên tiếng.

"Con à, để cứu công chúa, con có sẵn lòng trả giá không?"

A Thư ngừng khóc, nói: "Chỉ cần cứu được A Nguyệt, giá nào ta cũng sẵn lòng trả."

"Giá này, bao gồm cả mạng sống của con sao?"

A Thư sững sờ rồi cắn răng nói: "Bao gồm... Ta sẵn lòng dùng mạng sống của mình đổi lấy mạng sống của A Nguyệt."

Bà lão San Hô chậm rãi nói: "Vậy công chúa sẽ còn có cơ hội được cứu."

Nguyên Diệu vô cùng kinh ngạc muốn biết chuyện gì xảy ra sau đó. Nhưng, hắn không còn nghe thấy tiếng nói ảo nữa. Vì trong trang viên bắt đầu trở nên huyên náo, người người nhộn nhịp.

Bên ngoài trang viên một đội kỵ binh lao tới, vó ngựa cuốn lên bụi đất.

Vi Ngạn dẫn theo kỵ binh từ Tề Châu trở về.

Trong trang viên, quản sự và thợ thủ công, binh lính vui mừng khôn xiết, vội mở rộng cửa đón đoàn người của Vi Ngạn trở về.

*

Vi Ngạn mấy ngày liền phải chạy đôn đáo lo liệu công việc, trông gầy đi không ít, trên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi, sắc mặt vàng vọt như đất.

Vừa xuống ngựa, từ miệng quản gia, Vi Ngạn biết được rằng sen Vọng Thư đã sống lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Khi biết Bạch Cơ vẫn đang ở lại sơn trang, hắn không kịp uống một ngụm trà để nghỉ ngơi, lập tức sai quản gia mời Bạch Cơ đến, để hỏi nàng về con cá trắng.

Vi Ngạn mang một con cá trắng kỳ lạ về.

Trong hồ Đại Minh, sen Vọng Thư nở rộ, mọi người đều chỉ nhìn thấy cảnh kỳ diệu của loài sen lạ nở không ai để ý đến một con linh ngư đang bơi lượn trong nước, không ngừng bơi quanh sen Vọng Thư.

Sau khi Vi Ngạn mang sen Vọng Thư đi, con cá trắng cô độc ở lại trong hồ Đại Minh, ngày qua ngày, nó càng lúc càng mất đi sức sống, màu sắc của nó ngày càng nhạt dần, gần như trong suốt.

Vi Ngạn quay lại hồ Đại Minh, tìm kiếm con cá trắng khắp nơi. Họ tìm suốt cả ngày trời, cuối cùng mới tìm thấy con cá trắng nằm bất động dưới đám cỏ dưới đáy hồ, và nó đã gần như trong suốt.

Vi Ngạn đặt con linh ngư vào một cái bể cá bằng thủy tinh rồi mang về Trường An.

Trên đường đi, khi đoàn người của Vi Ngạn càng gần đến Trường An, con linh ngư bắt đầu có sự thay đổi.

Ban đầu con linh ngư không có sự sống, gần như trong suốt, giống như tấm lụa của tiên cá. Trong những ngày tiếp theo, linh ngư dần dần khôi phục màu trắng và có lại sự sống.

Vi Ngạn quan sát kỹ con linh ngư, phát hiện nó không phải là thực thể, mà là bóng mờ ảo. Hắn cảm thấy con linh ngư này vô cùng kỳ lạ, chỉ muốn lập tức mang nó trở về Trường An, sau đó tìm Bạch Cơ để hỏi rõ ràng sự việc.

Bạch Cơ và Vi Ngạn mang con linh ngư đến bên cạnh cây sen Vọng Thư, cảm nhận linh khí của con cá trắng, Long Ẩn và Tuyền Nữ cũng theo đến.

Khi Bạch Cơ và Vi Ngạn đến sân sau, Nguyên Diệu đang ngơ ngác nhìn cây sen Vọng Thư.

Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi, tìm khắp nơi không thấy ngươi, hóa ra ngươi lại chạy đến đây."

Nguyên Diệu cười đáp: "Ta rảnh rỗi không có việc gì làm, không biết từ lúc nào lại đi đến đây. Đan Dương đã trở về rồi sao? Vừa rồi ta nghe thấy bên ngoài có tiếng động, đoán rằng có lẽ là ngươi đã trở về."

Vi Ngạn nói: "Ôi! Hiên Chi, ta đi đường đi vất vả lắm, gần như kiệt sức rồi. Để ta kể cho ngươi sau... À, cây sen Vọng Thư sống lại rồi! Tuyệt quá! Có thể báo cáo rồi, giữ được mạng rồi!" Vi Ngạn chạy đến cây sen Vọng Thư, xoay quanh chậu nước nhìn, vui mừng khôn xiết.

Sự chú ý của Nguyên Diệu dồn vào chậu cá thủy tinh mà Bạch Cơ đang cầm.

Bạch Cơ mặc một bộ váy dài màu trắng như ngọc, khoác một chiếc áo choàng nửa trong suốt. Tóc nàng búi đơn giản, không đeo trang sức bằng vàng ngọc, chỉ cài một đóa mẫu đơn đỏ trên búi tóc. Dưới đóa mẫu đơn, cài một cây trâm san hô màu đỏ.

Bạch Cơ nâng chậu cá, bên trong chậu có một con linh ngư màu trắng bơi qua bơi lại.

Sự chú ý của Long Ẩn và Tuyền Nữ cũng dồn vào con linh ngư trong chậu.

Long Ẩn lẩm bẩm: "Công chúa giao nhân đã trở thành thế này, không thể phục hồi được rồi..." Tuyền Nữ cũng lo lắng nhìn con linh ngư trong nước.

Bạch Cơ liếc nhìn Long Ẩn, mỉm cười nói: "Trong tay ta không có chuyện gì là không thể. Ta thích làm những chuyện không thể nhất."

Long Ẩn nói: "Vương, công chúa giao nhân đã hồn phi phách tán chỉ còn lại một chút tàn hồn, ngay cả thần tiên cũng không thể phục hồi."

Bạch Cơ cười nói: "Long Ẩn, bao năm qua, ngươi cũng 'chết' vài lần rồi nhưng vẫn không tiến bộ, gặp chuyện thì phải tuyệt vọng trước sao? Ngươi cần phải thông minh hơn, có trí tưởng tượng hơn, tự tin hơn."

Long Ẩn thay đổi sắc mặt, nói: "Nhưng mà..."

Bạch Cơ không để ý đến Long Ẩn, tự cầm chậu cá thủy tinh đi về phía cây sen Vọng Thư.

Hoàng hôn đã tắt, ánh trăng như nước.

Cây sen Vọng Thư đứng trong chậu nước, lá sen như tán che, hoa sen khép chặt.

Con linh ngư trắng khi đến gần cây sen Vọng Thư chợt nhảy từ chậu cá lên, bay về phía cây sen.

"Phụt!"

Con linh ngư trắng chìm vào nước.

Con linh ngư trắng bơi trong nước tạo ra những vòng sóng lăn tăn.

Trên cây sen Vọng Thư hiện ra những đường ánh sáng, hoa sen trắng như ngọc chậm rãi nở rộ từng cánh từng cánh dưới ánh trăng.

Cây sen Vọng Thư nở rộ, đẹp không sao tả xiết, hương thơm ngát của sen lan tỏa trong không khí.

Bạch Cơ lấy ra Thủy Chức Chi Linh đặt vào hoa sen đang nở.

Một điều kỳ lạ xảy ra.

Trên nhụy hoa sen Vọng Thư hiện ra bóng dáng một cô nương trong trang phục cung đình.

Cô nương dung nhan thanh tú, tóc đen như lụa, da trắng như tuyết đang nhắm mắt ngủ, sắc mặt yên bình. Trên ngực nàng có một mảng đỏ chói mắt, từ xa nhìn như hoa văn thêu bằng máu trên trang phục cung đình. Nhìn kỹ lại thì đó là những vết máu loang lổ, ngực ngươi có một lỗ hổng như thể trái tim đã bị ai đó khoét đi.

Bạch Cơ đưa tay vào nước, nhẹ nhàng vẫy linh hồn của con cá trắng.

"Ngươi đã bảo vệ nàng ấy suốt năm trăm năm, có đáng không?"

Con cá trắng quấn quanh ngón tay Bạch Cơ như thể có linh tính, gật gật đầu.

"Ngươi muốn trở về biển không?"

Con cá trắng gật đầu rồi lại lắc đầu.

Đôi mắt vàng của Bạch Cơ rực sáng, cúi nhìn con cá trắng trong nước.

"Ngươi có ước nguyện gì không?"

Con cá trắng gật đầu.

Ngón tay Bạch Cơ tỏa ra một tia sáng vàng, một luồng linh lực mạnh mẽ nhập vào chậu nước, nhuộm nước hồ Đại Minh thành màu vàng.

Con cá trắng nhận được luồng linh lực mạnh mẽ này đột nhiên thay đổi hình dạng, hóa thành một giao nhân lớn bằng hoa sen. Giao nhân nổi lên từ nước vàng, hiện ra dưới ánh trăng.

Tuyền Nữ vui mừng khôn xiết, nói: "Công chúa điện hạ, ngài vẫn còn sống..."

Di Quang nhìn Tuyền Nữ, ánh mắt dịu dàng. Có lẽ vì thấy đồng tộc nên không tránh khỏi nhớ đến phụ mẫu và người thân ở nơi xa, nàng lại buồn bã.

Di Quang quay đầu nhìn cung nữ đang ngủ trong cây sen Vọng Thư, ánh mắt đau khổ và tuyệt vọng.

"A Thư, A Thư có thể sống lại không?"

Bạch Cơ lắc đầu, nói: "Không thể. Nếu vừa mới chết, chỉ cần ngươi có thể trả giá, ta có thể làm nàng ấy sống lại. Nhưng nàng ấy đã chết năm trăm năm rồi, thân thể đã hóa thành tro bụi, ta không có cách nào làm nàng ấy sống lại."

Công chúa Di Quang buồn bã nói: "Ta đã canh giữ nàng ấy rất lâu rất lâu rồi, ta không biết là mấy trăm năm, ta tưởng rằng nàng ấy còn có thể tỉnh lại, nói chuyện với ta. Gần đây, ta phát hiện linh hồn nàng ấy ngày càng nhạt, ngày càng mờ ảo, ta không thể giữ được linh hồn của nàng ấy."

Bạch Cơ nói: "Sáu cõi luân hồi là quy luật tự nhiên. Sau khi con người chết, linh hồn sẽ trở về với trời đất và luân hồi. Ngươi và bà lão San Hô làm chuyện nghịch thiên, giữ linh hồn nàng ấy trong cây sen Vọng Thư, năm trăm năm đã là cực hạn rồi."

Công chúa Di Quang buồn bã hỏi: "Bà San Hô, bà ấy... bà ấy cũng chết rồi sao?"

Bạch Cơ không trả lời, mà hỏi lại: "Công chúa Di Quang, năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Công chúa Di Quang nhìn Bạch Cơ, ánh mắt buồn bã, từ từ kể lại.

Vì phát cuồng làm bị thương người khác, công chúa Di Quang bị giam vào thủy ngục trong hoàng cung và bị tuyên án tử hình. Thuật sĩ của đạo Thái Bình định chọn ngày tốt, mổ tim giao nhân để luyện đan.

Đêm trước ngày tốt, Di Quang sợ hãi vô cùng, nàng rất kinh hoàng. Khi nàng đang khóc một mình trong thủy ngục thì A Thư mặc một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu, đến thăm nàng trong ngục.

Người cai ngục mở thủy ngục rồi rời đi.

Di Quang nhìn thấy A Thư như nhìn thấy một ngọn đèn trong bóng tối. Nàng vội vã rời khỏi nước, biến ra đôi chân chạy về phía A Thư.

A Thư và Di Quang nhìn nhau không nói, ôm nhau khóc.

A Thư trước tiên dừng khóc, nói: "A Nguyệt, nghe ta nói, chúng ta còn có thể cứu được."

Di Quang hoang mang nói: "Chúng ta nên làm gì đây?"

A Thư bình tĩnh nói: "Hôm nay người lính canh thủy ngục là đồng hương của ta, ta đã dùng hết toàn bộ tiền tích lũy và phần thưởng của mình trong những năm qua để mua chuộc hắn. Tối nay, ai ra khỏi thủy ngục họ sẽ nhắm mắt làm ngơ. Ngươi mặc áo choàng của ta, ngay lập tức rời đi tìm bà San Hô. Việc tiếp theo, bà San Hô sẽ giúp chúng ta."

Di Quang mỉm cười trong nước mắt, nói: "Tốt! Ta biết bà San Hô sẽ có cách cứu chúng ta!" Di Quang mặc áo choàng của A Thư cởi ra, đi ra ngoài ngục.

A Thư vẫn đứng yên.

Di Quang ngạc nhiên hỏi: "A Thư, sao ngươi không đi?"

A Thư mặt tái nhợt, cố gắng mỉm cười, nói: "Ngươi đi trước, ta còn có vài lời muốn nói với đồng hương. A Nguyệt mau đi đi, lát nữa ta sẽ đến tìm ngươi ở chỗ bà San Hô." Di Quang gật đầu, định rời đi.

A Thư buồn bã nhìn Di Quang, ánh mắt dịu dàng mà tuyệt vọng.

Khi Di Quang rời khỏi thủy ngục, A Thư không kìm được gọi nàng lại: "A Nguyệt, chờ đã..."

Di Quang quay đầu lại, nói: "Sao vậy?"

A Thư nhìn Di Quang, tâm trạng phức tạp và đau buồn, nước mắt rơi như mưa.

"Không có gì, chỉ muốn nhìn ngươi một lần nữa."

Di Quang nghi hoặc nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra.

A Thư cúi đầu, thúc giục: "A Nguyệt, mau đi đi. Lát nữa ta sẽ đến tìm ngươi!"

"Được."

Di Quang gật đầu, không quay đầu lại mà rời đi.

Sau khi Di Quang rời đi, A Thư đi đến cửa đóng cửa thủy ngục lại.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ đá của thủy ngục, tạo thành một vầng sáng lạnh lẽo.

A Thư đứng trong ánh trăng, nàng lấy ra một viên san hô đỏ. Nàng nhìn viên san hô đỏ, nước mắt lặng lẽ rơi, tay nàng run rẩy vì sợ hãi cái chết.

A Thư ngửa đầu, nuốt viên san hô đỏ vào miệng, nuốt xuống.

Chẳng mấy chốc, A Thư dần dần biến thành hình dáng tiên cá, dung nhan cũng dần biến thành giống Di Quang.

A Thư lặn xuống nước, đuôi nàng khua tạo ra những đợt sóng trong ánh trăng.

A Thư vừa khóc vừa cười.

Nàng lẩm bẩm: "A Nguyệt, đảo Thủy Chức thật đẹp, khắp nơi đều là hoa tươi, màu nước biển xanh biếc như ngọc, xanh lục như ngọc thạch, bãi cát màu vàng đẹp đẽ như vàng lại mềm mại như lụa. A Nguyệt, chúng ta sẽ trồng đầy sen Vọng Thư trong cung điện của ngươi... A Nguyệt, ngươi phải sống sót trở về quê hương của ngươi, đó là nguyện vọng cuối cùng của ta."

*

Dưới ánh trăng, trong cung Hán, Di Quang mặc áo choàng vội vã đi.

Trên đỉnh Long Thủ Nguyên, một bà lão tóc bạc phơ mặc áo đỏ chống gậy đứng, dường như đang chờ đợi ai đó.

Khi bà San Hô nhìn thấy Di Quang vội vã đến, bà không khỏi thở dài một tiếng, lẩm bẩm: "Con người thực sự có thể vì tình nghĩa mà liều mình. Hai đứa trẻ này thật khiến người ta đau lòng ..."

Di Quang nhìn thấy bà lão áo đỏ, vội vã chạy đến lo lắng nói: "Bà San Hô, A Thư bảo ta đến tìm bà. Tiếp theo chúng ta làm sao để thoát ra?"

Bà San Hô nhìn Di Quang đầy sợ hãi và lo lắng, bà đưa tay vuốt qua trán Di Quang.

"Công chúa hãy ngủ một giấc, mọi chuyện khác giao cho ta."

Bà San Hô dịu dàng nói.

Di Quang mắt tối sầm lại, dần mất đi ý thức ngã vào lòng bà San Hô.

Khi Di Quang mở mắt, lúc tỉnh lại nàng phát hiện mình đang nằm trong một ảo cảnh san hô. Xung quanh nàng là vô tận san hô đỏ, ngẩng đầu nhìn không thấy trời, cúi đầu không thấy đất nhìn khắp nơi không thấy điểm tận cùng.

Di Quang hiểu rằng, nàng hiện đang ở trong cây san hô, là bà San Hô đã giấu nàng ở đây.

Bà San Hô dường như có thể cảm nhận được Di Quang, tiếng nói của bà vọng lại từ hư không.

"Công chúa đã tỉnh rồi sao?"

"Ừ." Di Quang gật đầu.

Bà San Hô nói: "Công chúa ở đây trốn tạm một thời gian, đợi đến khi cây cỏ úa vàng, cửa cung sẽ bị ngọn lửa vàng mở ra. Ngươi có thể nhân lúc hỗn loạn rời đi, đến Nam Hải, trở về đảo Thủy Chức."

Di Quang đứng dậy nhìn quanh tìm kiếm nhưng không thấy A Thư.

Di Quang hỏi: "Bà San Hô, A Thư đâu?"

Bà lão San Hô im lặng một lúc rồi mới nói: "Ta chỉ có thể giấu ngươi đã là cố hết sức rồi. Ta không có khả năng giấu thêm một người nữa."

Di Quang nghĩ một lúc, cảm thấy không đúng.

"A Thư đâu?"

"Đứa trẻ đó... vẫn ở trong cung."

"Ta đi tìm nàng."

"Công chúa, đừng đi..."

"Tại sao? A Thư có chuyện gì sao?"

"..."

"Bà San Hô, chắc chắn đã xảy ra chuyện, đúng không?"

"..."

"Bà San Hô, xin bà hãy nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? A Thư đang ở đâu thế?"

Một lúc sau, giọng của bà lão San Hô vang lên từ hư không.

"...Đứa trẻ đó đã chết rồi. Vừa mới đây thôi, trước khi ngươi tỉnh dậy, nàng đã bị các thuật sĩ ở Thái Bình Quán trong cung móc tim sống, chết rồi."

Di Quang kinh hoàng, ngã sụp xuống đất, toàn thân run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng.

"Công chúa, đứa trẻ đó tự nguyện chết thay ngươi. Nàng đến cầu xin ta cứu ngươi, ta chỉ có thể giúp nàng tạm thời biến thành ngươi và chết thay ngươi. Ta đã hứa với nàng rằng sẽ giấu ngươi đến khi cánh cửa cung mở ra, ngươi sẽ được tự do. Khi nàng chết, nàng vẫn nhìn về phía đỉnh Long Thủ Nguyên mỉm cười."

Di Quang đau đớn như bị xé nát, nỗi bi thương như trời đất sụp đổ, trong mắt nàng dần dần hiện lên sự thù hận và giận dữ. Vị trí trái tim nàng đột nhiên phát sáng, ánh sáng đó càng lúc càng rực rỡ...Đó là Thủy Chức Chi Linh của giao nhân.

Bà lão San Hô dường như cảm nhận được điều gì đó, bà run giọng nói: "Công chúa, bây giờ ngươi không thể thức tỉnh! Ta không thể giấu được ngươi..."

Như ngôi sao nổ tung trong vũ trụ, Thủy Chức Chi Linh của giao nhân bùng phát ra một luồng năng lượng. Cùng Lúc đó hình dáng của Di Quang cũng thay đổi, đôi mắt nàng đỏ như máu, miệng mọc ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.

"Ta phải tìm lại A Thư! Ta phải giết chết tất cả mọi người..."

Ảo cảnh san hô nổ tung trong ánh sáng chói lòa, công chúa của giao nhân từ cây san hô trên đỉnh Long Thủ Nguyên lao ra, chạy về phía Thái Bình Quán mang theo cơn sóng dữ dội như biển cả.

Bà lão San Hô không thể ngăn cản, bà hiện thân từ cây san hô, chống gậy nhìn theo công chúa giao nhân đang giận dữ rời đi nhíu mày.

"Công chúa lại thức tỉnh vào lúc này... Sức mạnh khủng khiếp của biển cả e rằng sẽ gây hại cho người vô tội, mang đến tai họa cho thành Trường An, phải làm sao bây giờ?"

Bà lão San Hô nhìn về phía vườn tây thì thấy đóa sen Vọng Thư trong Nhà Tắm Sen, hơi nhíu mày.

"May mắn thay lại có linh vật như vậy. Đứa trẻ đó không màng đến tính mạng, xem ra ta cũng phải bỏ thân mình, đánh đổi một mạng già rồi. Sống bao nhiêu năm không ngờ kiếp nạn của mình lại rơi vào hôm nay, nhưng không thể không lo cho hai đứa trẻ này..."

Bà lão San Hô quay lại nhìn cây san hô tươi tốt lại tự nói: "Haiz! Từ Hải Thị đến đây, được trồng trên đỉnh Long Thủ Nguyên mấy trăm năm nhìn thấy mấy đời đế vương, được người trong cung coi như thần linh cúng bái, nghe người khác cầu nguyện dưới cây san hô. Thật ra ta cũng có ước nguyện. Người già nhớ quê, lá rụng về cội, ta muốn về lại Hải Thị. Ta muốn gặp lại con rồng trắng kia để mua lại ước nguyện trở về quê hương. Đã nhiều năm không gặp nàng. Bây giờ ta cũng không bảo toàn được mạng sống, hy vọng có duyên với nàng, biết đâu sẽ có kỳ tích xảy ra..."

Bà lão San Hô vừa lẩm bẩm vừa chống gậy, chậm rãi đi về phía Thái Bình Quán.

Trong cung, đã xảy ra hỗn loạn.

Bầu trời đầy mây đen, gió mạnh thổi cuốn mây, tạo thành một cơn lốc. Từ trong cơn lốc, một cơn bão bất ngờ từ chân trời ập đến cung điện.

Người trong cung Hán không biết chuyện gì xảy ra, hoảng sợ chạy tán loạn. Bức tường phía Bắc cũng sụp đổ, thái hậu và các phi tần hoảng loạn nghĩ rằng đó là hình phạt từ ông trời, vội vàng cầu nguyện trong cung của mình, không biết phải làm gì. Hán Linh Đế vốn đã bệnh, đang uống thuốc nhìn ra ngoài điện, chỉ thấy sóng biển dữ dội ập đến, lập tức ngất xỉu, mặt tái xanh, hơi thở yếu ớt.

Thái Bình Quán ở vườn tây bị cơn bão đánh sập, ngay cả mặt đất của đạo quán cũng nứt ra một khe sâu. Trên quảng trường trước đạo quán,đặt một lò luyện đan, lò luyện đan bị lật ngã, lửa lò cũng đã tắt. Trên quảng trường đầy xác thuật sĩ, không còn ai sống sót.

Di Quang ôm xác của A Thư ngồi trước lò luyện đan.

Bà lão San Hô bước qua xác các thuật sĩ nằm ngổn ngang, đi đến chỗ Di Quang và A Thư.

Di Quang ngẩng đầu nhìn bà lão San Hô, ánh mắt trống rỗng như cái chết.

"Bà San Hô, tại sao A Thư lại lạnh như vậy?"

Bà lão San Hô nhìn thoáng qua cô nương mặc cung trang đã bị móc tim chết trong tay Di Quang, nói: "Người chết rồi sẽ trở nên lạnh lẽo."

Di Quang không nghe thấy lời bà lão San Hô, nàng nghĩ một lúc rồi nói: "Giao nhân có kỳ ngủ băng, mỗi khi sống đến một ngàn năm thì chúng ta sẽ toàn thân lạnh lẽo, chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại sẽ lột bỏ lớp vảy cũ. A Thư cũng vậy sao? nàng cũng đang ở kỳ ngủ băng sao?"

Bà lão San Hô thở dài, nói: "Công chúa, đứa trẻ đó đã chết rồi."

Di Quang tức giận, trên người nàng lại bắt đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ như ngôi sao nổ tung.

Bầu trời mây đen phủ kín như biển cả u ám, cơn bão trong lốc cuốn càng lúc càng gần cung điện.

Bà lão San Hô biến sắc, vội nói: "Công chúa không thể hủy diệt cung điện này, ngôi thành này. Ở đây còn nhiều sinh mạng vô tội. Nếu người lại gây thêm tội ác thì thật sự không thể trở về đảo Thủy Chúc đâu."

Di Quang tuyệt vọng nói: "Ta muốn biến nơi này thành đại dương rồi cùng A Thư chìm vào giấc ngủ dưới đáy biển. Khi kỳ ngủ băng qua đi, chúng ta sẽ cùng tỉnh lại."

Bà lão San Hô lo lắng, nói: "Công chúa muốn đứa trẻ đó sống lại không?" Ánh mắt trống rỗng của Di Quang bỗng trở nên rõ ràng.

"Bà San Hô, ta phải làm gì đây?"

Bà lão San Hô nhìn thoáng qua cơn sóng biển từ chân trời cuồn cuộn đến, nói: "Linh hồn mới là cội nguồn của con người. Ngươi ôm thân xác nàng đang ngủ cũng không có ích gì. Ta dùng linh lực giấu linh hồn nàng, không để nàng vào địa phủ luân hồi, ngươi bảo vệ nàng, có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ tỉnh lại."

Di Quang gật đầu, nói: "Ta sẽ mãi mãi bảo vệ linh hồn của nàng." Bà lão San Hô thở dài một tiếng.

"Ngươi ôm nàng theo ta."

Bà lão San Hô chống gậy đi về phía nhà tắm Sen.

Di Quang ôm A Thư, đi theo.

Nhà tắm Sen và Thái Bình Quán đều ở Tây Uyển, cách nhau không xa. Không lâu sau, bà lão San Hô và Di Quang đã đến nơi.

Biến cố kỳ lạ đã xảy ra, các phi tần và cung nữ sợ hãi ở trong cung điện không dám ra ngoài, nhà tắm Sen không có một bóng người.

Trên kênh nước, một đám sen đang lặng lẽ nở rộ, chúng có nhiều dáng vẻ khác nhau, đứng vững vàng. Đóa sen Vọng Thư ở vị trí nổi bật nhất, lá sen xanh biếc như cái đĩa, hoa sen trắng sạch như ngọc chỉ là chưa nở rộ.

Bà lão San Hô bước vào nước đi đến bên cạnh sen Vọng Thư.

Di Quang cũng ôm A Thư đi theo.

Bà lão San Hô đưa tay vuốt ve sen Vọng Thư, nói: "Tốt lắm, không hổ là vật kỳ diệu, linh khí của nước rất đầy đủ." Không có ánh trăng sen Vọng Thư cũng chầm chậm nở rộ trong ban ngày.

Bà lão San Hô đưa bàn tay đầy nếp nhăn chạm vào linh đài của A Thư đã chết.

Di Quang thấy một ảo ảnh từ thi thể của A Thư bay lên.

Một cô nương mặc cung trang yên lặng chìm ngủ, đó là linh hồn của A Thư.

Bà lão San Hô chuyển linh hồn của A Thư vào trong sen Vọng Thư.

A Thư ngủ trong sen Vọng Thư.

Sen Vọng Thư chầm chậm khép lại.

Bà lão San Hô giơ cao cây gậy, chầm chậm rút ra một thanh kiếm cá chép sắc bén.

Ánh kiếm lạnh lẽo như dòng nước chảy.

Di Quang đang thắc mắc, bà lão San Hô đột nhiên đâm thanh kiếm cá chép vào bụng nàng.

"A..."

Di Quang hét lên một tiếng thảm thiết, nàng cảm thấy bụng rất đau, sức mạnh đột ngột thức tỉnh cũng vì bị thương mà dần dần tan biến. Ánh sáng của Thủy Chức Chi Linh trong trái tim giao nhân cũng dần dần mờ đi.

Trên bầu trời, mây đen dần tan, cơn sóng biển từ chân trời cuồn cuộn đến cung điện cũng như ảo ảnh mà biến mất.

Bà lão San Hô rút thanh kiếm cá chép ra, vẻ mặt đau buồn.

Di Quang ôm bụng, đau khổ nói: "Bà San Hô, đây là..."

Bà lão San Hô nói: "Công chúa, xin lỗi ngươi, ngươi thức tỉnh không đúng lúc, sức mạnh biển cả ban cho ngươi quá lớn sẽ mang đến sự hủy diệt cho ngôi thành này. Ta đã quan sát ngôi thành này trên đỉnh Long Thủ Nguyên mấy trăm năm, dần dần có tình cảm với nó với những sinh linh sống trong thành này. Những sinh mạng nhỏ bé, tuy ngắn ngủi và mong manh nhưng cũng có vui buồn giận hờn, sinh ly tử biệt. Ta không nỡ nhìn họ chết vì sự giận dữ của ngươi nên xin lỗi ngươi."

Di Quang có hơi tức giận, đang định nói gì đó thì bà lão San Hô đột nhiên xoay thanh kiếm cá chép, đâm vào tim mình.

Máu đỏ tươi chói mắt từ ngực bà lão San Hô phun ra.

Di Quang rất kinh ngạc, nói: "Bà San Hô, bà...?"

Máu của bà lão San Hô và máu của giao nhân hòa vào trong nước.

Bà lão San Hô dần dần hòa vào sen Vọng Thư.

Trên sen Vọng Thư phát ra ánh sáng kỳ lạ.

Bà lão San Hô mỉm cười, nói: "Ta không có khả năng gì, chỉ có thể dùng hết những năm tu luyện, hòa vào sen Vọng Thư. Trong thời gian dài sau này, ta sẽ hóa thành sen Vọng Thư, dùng hết linh lực của mình để bảo vệ hai đứa trẻ ngốc này." Bà lão San Hô nói xong thì biến mất.

Đồng thời, cây san hô trên đỉnh Long Thủ Nguyên vừa mới đây còn tươi tốt, trong nháy mắt đã héo rũ chết đi.

Di Quang ngẩn ra một lúc mới tỉnh lại. Nàng cúi đầu nhìn sen Vọng Thư đang rung rinh trong nước, lại nhìn cái xác lạnh của A Thư, lòng nàng trở nên trống rỗng chỉ còn lại một nguyện vọng duy nhất.

"A Thư, ta sẽ luôn bảo vệ ngươi."

Di Quang lặn vào nước.

Một linh hồn giao nhân màu trắng nhảy lên từ trong nước, bơi quanh sen Vọng Thư.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.