Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ 
Tác giả: Bạch Cơ Quán 
Dịch: Quá khứ chậm rãi 
Hồi 5: Trường Sinh Khách 
Chương 32: Phù Du 
Cỏ xanh um tùm, bóng cây xanh mướt, vạn vật trên thế gian đều tràn đầy sức sống. Trong Phiêu Miểu các, Bạch Cơ ngủ trưa ở tầng hai, Ly Nô đang nấu canh cá trong bếp, Nguyên Diệu ngồi trong sảnh, vừa quạt vừa an ủi Vi Ngạn. Vi Ngạn nước mắt đầm đìa, đau lòng không chịu nổi. 
Không lâu trước đây, ông nội của Vi Ngạn, người luôn sống ở ngoại ô đạo quan tu hành thanh tịnh đã qua đời vì tuổi. Vi Ngạn từ nhỏ đã thân thiết với ông nội, gần đây luôn chìm đắm trong nỗi đau mất ông nội, không thể gượng dậy được. Vì vậy, hắn thường đến Phiêu Miểu các để than khóc với Nguyên Diệu, hồi tưởng về ông nội. Nguyên Diệu cũng không có cách nào, chỉ có thể an ủi Vi Ngạn: "Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của thế gian, Đan Dương không nên quá đau buồn. Nếu ngươi vì đau buồn mà không chăm sóc bản thân thì ông nội của ngươi dưới suối vàng cũng sẽ lo lắng cho ngươi." 
Vi Ngạn khóc nói: "Nếu con người không có sinh lão bệnh tử thì tốt biết bao." 
Nguyên Diệu nói: "Điều đó làm sao có thể được." Vi Ngạn than khóc xong rồi rời đi. 
Sau khi Vi Ngạn đi, Nguyên Diệu ngồi trong sảnh đờ đẫn, hắn nghĩ đến phụ mẫu đã qua đời đột nhiên cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi chỉ ba vạn ngày, sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố quả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-mieu-3-quyen-thien-chi/3703107/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.