Phiêu Miểu – Cầm đèn
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 1: Hương Phản Hồn
Chương 2: Phi Yên
Lầu các trong Vi phủ rất cao, xếp chồng lên như thể cưỡi mây xếp núi, toát lên vẻ hoa lệ phú quý không thể tả. Nguyên Diệu được Vi Ngạn dẫn vào một tòa gác ba tầng nằm cạnh hồ, vì đi từ bên hông vào nên không thấy được bảng tên của tòa gác này. Do bên ngoài trồng nhiều thông bách dày đặc, che khuất ánh sáng, đại sảnh trong gác rất tối tăm, lạnh lẽo đến rùng mình.
Nguyên Diệu ngước nhìn quanh đại sảnh, thấy có nhiều lồng chim treo lơ lửng, bên trong nhốt đủ loại chim nhưng lại rất yên tĩnh. Phía bắc của đại sảnh đặt một tấm bình phong gỗ lê vẽ mực đen, còn trên tường phía nam khảm một tấm gương đồng khảm hoa văn mây, không xa trước gương là một chiếc ghế bành, trên đó có một đống dây thừng rất thô to.
Vi Ngạn chỉ vào chiếc ghế bành, nói với Nguyên Diệu: "Muội phu cứ ngồi tạm đây một lát, ta đi mời cha ra."
Mặt Nguyên Diệu lại đỏ lên: "Vi huynh gọi tiểu sinh là Hiên Chi đi, còn chưa làm lễ, gọi như vậy e rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tiểu thư."
Vi Ngạn dường như cố nhịn cười, gật đầu: "Hiên Chi quả là người hiểu biết lễ nghĩa. Ngươi cũng có thể gọi ta là Đan Dương."
Nguyên Diệu đi đến bên ghế bành, vừa định ngồi xuống, thì đống dây thừng thô kia chợt động đậy. Nguyên Diệu tưởng mình hoa mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-mieu-1-quyen-cam-den/3703164/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.